Mục lục
Vợ của tổng tài không dễ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 466: BẾ TẮC KHÔNG GIẢI QUYẾT ĐƯỢC

“Im miệng, xe đâu, nhanh đi tìm xe tới đây!”

Cảm xúc của Tịch Song đang rất kích động, thật giống một con sư tử đang tức giận.

Gã đàn ông đầu trọc không dám nhiều lời, cẩn thận nói: “Chuyện này… cần một chút thời gian.”

“Nếu tiếp tục chờ thì chẳng còn kịp nữa!”

Tịch Song không do dự nữa, đạp mở cửa xe ra, đi tới đầu đường, chọn bừa một chiếc xe rồi giơ tay lên, đập nát kính.

Thấy Tịch Song định đi, gã đàn ông đầu trọc cũng muốn ngồi lên xe.

Nhưng Tịch Song lại ngăn hành động của gã lại.

Gã đầu trọc khó hiểu nhìn Tịch Song rồi hỏi: “Đại ca, anh định?”

“Mày quá ồn, có mày ở trên xe làm lòng thấy phiền.”

“Nhưng mà…”

Còn chưa đợi gã nói xong thì hắn ta đã lái xe đi.

Bởi vì chuyện vừa rồi nên Tịch Song đã bị bỏ lại rất xa, lúc này Lam Tuyết đã sắp lái xe ra khỏi thị trấn.

Tuy thoát khỏi một kẻ địch rất mạnh, nhưng Đông Phùng Lưu ở phía sau cũng rất khó chơi. Mà sau cú va chạm vừa rồi, xe của cô ta chỉ có thể miễn cưỡng đi được, cũng không biết lúc nào sẽ hỏng hoàn toàn.

Thấy xe của Lam Tuyết càng lúc càng bốc lên nhiều khói đen, Đông Phùng Lưu nhíu mày.

Người phụ nữ này đúng là điên rồi, nếu tiếp tục lái chiếc xe sẽ rất dễ bị nổ tung!

Lam Tuyết sống hay chết Đông Phùng Lưu không quan tâm, điều anh lo lắng chính là Đường Tinh Khanh.

Hiện giờ đã tìm được người rồi thì nhất định không thể để cô xảy ra chuyện gì!

Rút khẩu súng lục trong ngực ra, Đông Phùng Lưu nhắm thẳng lốp xe của Lam Tuyết rồi bóp cò.

Sau tiếng súng, xe Lam Tuyết mất khống chế, lắc trái lắc phải, cuối cùng đâm vào tường.

Lần này, chiếc xe đã hỏng hoàn toàn.

Không để ý tới vết thương trên người, Lam Tuyết lôi Đường Tinh Khanh ra rồi ngồi xổm ở phía sau cửa xe để làm bia chắn.

Đông Phùng Lưu dừng xe cách đó không xa, lớn tiếng nói với cô ta: “Giao Đường Tinh Khanh đây, cô còn có thể nhận được một đường sống!”

Lam Tuyết cười khẩy, đồng thời rút súng lục ra, nói: “Đã đến lúc này rồi, anh còn nghĩ tôi sẽ quan tâm tới việc mình sống hay cái chết à. Nếu anh thật sự muốn Đường Tinh Khanh bình an không xảy ra chuyện gì thì để bọn tôi đi.”

“Không thể!” Đông Phùng Lưu quả quyết cự tuyệt: “Không ai có thể đưa Tinh Khanh đi. Bao gồm cả cô!”

“Vậy anh cứ dùng hỏa lực mà tấn công, bắn chiếc xe này thành tổ ong, rồi cũng bắn luôn người phụ nữ mà anh yêu thành cái sàng đi!”

Lam Tuyết ỷ vào việc có Đường Tinh Khanh ở cạnh thì đối phương không dám tấn công nên dùng lời nói để kích thích anh.

“Tôi không cần tấn công bằng hỏa lực cũng có thể khiến cô phải chịu thua.” Đông Phùng Lưu dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Đừng quên, cô vẫn còn có đồng lõa đang nằm trong tay tôi. Nếu cô không chịu thả Tinh Khanh thì tôi sẽ tra tấn đồng lõa của cô cho tới khi cô đồng ý mới thôi.”

Khốn kiếp…

“Lam Tuyết, cô thua rồi, nhận mệnh đi.”

Lam Tuyết kích động hét lên: “Anh vốn không biết tôi vì những chuyện này đã phải bỏ ra những gì, cho dù chết tôi tuyệt đối cũng sẽ không từ bỏ!”

So với sự kích động của Lam Tuyết, giọng nói của Đông Phùng Lưu vẫn bình tĩnh, còn mang theo sự mê hoặc: “Việc gì cứ cố chấp đi vào ngõ cụt như thế, chỉ cần còn sống thì cô vẫn sẽ có cách để đạt được điều mình muốn mà. Nếu như cô làm Tinh Khanh bị thương thì chắc chắn cô sẽ phải chết, chẳng còn cơ hội để hoàn thành điều mình mong đợi đâu.”

Lam Tuyết cười khẩy một tiếng rồi đáp trả: “Anh cho rằng tôi chưa từng điều tra anh sao? Đường đường là Đông Phùng Lưu, một nhân vật mà cả hắc đạo và bạch đạo đều phải kiêng dè, chắc chắn sẽ không tha cho tôi dễ dàng như vậy. Tôi dám chắc, chỉ cần giao Đường Tinh Khanh ra thì tôi lập tức sẽ mất mạng.”

Người phụ nữ này, đúng là rất hiểu anh.

Khóe miệng hơi cong lên, Đông Phùng Lưu hỏi: “Vậy cô muốn thế nào?”

“Tôi nói rồi, để tôi mang theo Đường Tinh Khanh rời đi.”

“Cô mang theo cô ấy đơn giản chỉ vì muốn phần tài liệu kia. Hiện giờ tôi có thể đưa cho cô thứ mà cô muốn, nhưng điều kiện cần thiết là, thả Đường Tinh Khanh ra.”

“Hừ! Thả Đường Tinh Khanh ra tôi còn có thể giữ được mạng sao!”

“Như vậy đi, hiện giờ tôi đưa tài liệu cho cô. Cô lập tức gửi về tổng bộ. Không còn việc phải lo về sau nữa thì có phải có thể thả Đường Tinh Khanh ra không?”

Đề nghị của Đông Phùng Lưu làm lay động Lam Tuyết, khiến cô ta phải do dự.

“Nếu như đã có ý thì mau ra quyết định đi, chờ tới khi Tịch Song chạy tới thì chuyện sẽ phức tạp đấy.”

Cắn cắn môi, Lam Tuyết nói: “Được! Nhưng anh đừng có giở trò, nếu không Đường Tinh Khanh sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

“Yên tâm! Tôi sẽ không lấy tính mạng cô ấy ra làm trò đùa.”

Nói rồi, Đông Phùng Lưu mở cửa xe ra.

“Ông chủ…”

Cấp dưới của Đông Phùng Lưu muốn ngăn lại nhưng bị anh cản.

Cầm tài liệu trong tay, Đông Phùng Lưu bước từng bước về phía trước, chờ tới khi đi tới chỗ cột đá thì dừng lại.

“Tôi đưa tới cho cô hay là tự cô tới lấy?”

“Anh đưa tới đi, đặt xuống rồi đi đi!”

Đông Phùng Lưu làm theo lời Lam Tuyết đi tới bên kia, sau đó nhìn thấy cô ta đang đặt súng bên thái dương Đường Tinh Khanh, dùng ánh mắt đề phòng nhìn anh.

Lúc này, Đường Tinh Khanh vẫn nằm hôn mê như cũ, bởi vì tai nạn xe nên trên người và khắp mặt cô đều có vết thương đang chảy máu.

Thấy sắc mặt Đông Phùng Lưu tối lại, Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng, ra lệnh: “Cô ta còn sống, không sao cả. Hiện giờ đặt đồ xuống, rời đi nhanh lên!”

Đông Phùng Lưu mím môi, từ từ lùi về sau.

Chờ tới khi Đông Phùng Lưu trở lại chỗ cũ, Lam Tuyết lập tức lật tài liệu xem, trong mắt lộ ra vẻ vui sướng.

“Chính là nó!”

Lam Tuyết lật từng trang, đồng thời dùng điện thoại di động quay chụp lại nội dung rồi lập tức gửi về tổng bộ.

Bức ảnh cuối cùng đã gửi xong, Lam Tuyết dựa người ở cửa xe rồi nhắm mắt lại.

Cuối cùng coi như đã kết thúc, sứ mạng của cô ta đã hoàn thành. Cho dù bây giờ có chết thì cũng không còn nuối tiếc gì nữa.

“Thế nào? Đã xong chưa?”

Từ từ mở mắt ra, Lam Tuyết nói: “Coi như anh đã giữ đúng chữ tín, tới đón người phụ nữ của anh về nhà đi.”

Dứt lời, Lam Tuyết nghiêng đầu nhìn Đường Tinh Khanh đang say ngủ, nói: “Coi như tôi cũng đã thực hiện được lời hứa, đưa cô trở lại bên cạnh anh ta.”

Được cho phép, Đông Phùng Lưu không thể chờ được mà chạy về phía bên kia

Nhưng vào lúc Đông Phùng Lưu cách Đường Tinh Khanh càng lúc càng gần, Tịch Song đã chạy tới ở cuối đường, vẻ mặt âm trầm, rút súng ra.

Đoàng —

Hắn ta nhắm vào Đông Phùng Lưu bắn một phát.

Bởi vì cấp dưới của anh phát hiện ra Tịch Song trước, thế nên ngay khi hắn ta nổ súng thì đã kịp đưa ra nhắc nhở, giúp Đông Phùng Lưu tránh được một phát trí mạng này.

Đông Phùng Lưu nấp vào một chỗ kín, tấn công Tịch Song từ chỗ tối.

Lam Tuyết giơ tay ôm lấy Đường Tinh Khanh, cô ta hơi co người về phía sau, lẩm bẩm: “Xem ra, hiện giờ mình vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ.”

Quay đầu lại nhìn Đường Tinh Khanh, Lam Tuyết nở nụ cười, nói: “Thật đáng tiếc, hiện giờ cậu đang bị hôn mê, không thể nhìn thấy dáng vẻ hiên ngang anh hùng của chị đây, có lẽ, cả đời này cũng sẽ không còn cơ hội rồi.”

Cắn môi dưới, Lam Tuyết không do dự nữa, cô ta đứng dậy, lấy hai chiếc thùng xếp ở phía sau xe ra.

Sau khi mở ra thì thấy bên trong thùng đều là những khẩu súng đen nhánh.

Nằm rạp người, cầm lấy một khẩu súng tự động gác lên cửa sổ xe, Lam Tuyết nheo mắt lại, nhắm về phía Tịch Song.

Bởi vì có thêm Lam Tuyết tham gia vào, tình hình này đối với phía Tịch Song vô cùng bất lợi. Nhanh chóng bị tấn công phải liên tục rút lui, không còn sức đánh trả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK