Sau khi hội nghị toàn thể kết thúc, việc thành lập bộ phận mới đã gây ra sự thảo luận rộng rãi của toàn thể những chấp pháp giả, những người thảo luận có vui có buồn.
Toàn thể thành viên khoa hậu cần không khỏi bi thương, bởi vì Tống Lam rời đi, tựa hồ cũng đại biểu cho việc ăn đồ ăn vặt của toàn bộ khoa đã tuyên cáo kết thúc, đều là người thực hiện con đường “cá muối”, bọn họ biết rõ bộ phận mới này đến tột cùng sẽ bận rộn cỡ nào.
Trong một thời gian dài, ăn vặt tại nơi làm việc đã trở thành một phần khá quan trọng trong công việc của họ, không có đồ ăn vặt, ngay cả phim ảnh và trò chơi cũng sẽ mất đi rất nhiều niềm vui.
Ngay tại bên trong một mảnh tiếng kêu rên của khoa hậu cần, Tống Lam mang đồ đạc mình đã thu thập xong đi về phía văn phòng mới của chính mình.
Bởi vì khoa tư vấn tâm lý đi theo con đường tinh anh, thế nên trước mắt cộng thêm cả vị trưởng khoa này thì tổng cộng cũng chỉ có ba thành viên, một phòng hội nghị cỡ trung bị bỏ trống đã được mang ra làm văn phòng mới cho bọn họ dùng, có thể xưng là ngành nhỏ nhất trong trụ sở chấp pháp giả.
Đứng ở cửa văn phòng mới, Tống Lam bắt đầu hít thở sâu vài lần để điều chỉnh tâm tình.
Đối với hắn mà nói, phía sau cánh cửa này chính là là một thế giới mới.
Ở thế giới mới, rốt cuộc sẽ có chuyện gì chờ đợi hắn đây?
Mang tâm tình như vậy, Tống Lam đẩy cửa lớn ra.
Ba giây sau, cửa phòng họp bị đóng lại.
Chắc là đi nhầm đường rồi.
Tống Lam lui ra lại cẩn thận xác nhận bảng hiệu bên cạnh phòng họp:
"Tư vấn tâm lý"
Bảng hiệu vốn ghi "Phòng họp" đã bị thay xuống, năm chữ đau đớn "Khoa tư vấn tâm lý" giờ hiện ra trước mắt Tống Lam, hắn sau nhiều lần do dự, thì không thể không lại đẩy cửa ra một lần nữa.
Lúc này đây, một đôi mắt tràn ngập tử vong cùng điềm gở gắt gao khóa chặt trên người hắn, ánh mắt lợi hại kia phảng phất có thể trực tiếp nhìn thấu linh hồn của một người.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay có râu ria xồm xoàm, mái tóc đen bù xù, bộ vest đen đầy nếp nhăn, nếu bỏ qua đôi mắt sắc lạnh kia, ấn tượng đầu tiên sợ rằng sẽ làm cho người ta cảm thấy đây là một thanh niên lớn tuổi có cuộc sống không thuận lợi, hơn nữa gần đây còn gặp phải khủng hoảng thất nghiệp.
Tuy nhiên, tên của người đàn ông này lại ngay lập tức hiện lên trong đầu Tống Lam:
"Chuyên gia đàm phán tử thần"
Chuyên gia đàm phán cứng cựa của bộ phận chấp pháp giả, tổ trưởng của tiểu tổ hành động đặc biệt, đồng nghiệp của Doug, tồn tại khắc tinh của tội ác.
Sở dĩ lấy được danh hiệu này, là bởi vì từ khi người này nhậm chức tới nay, toàn bộ những cuộc đàm phán đều kết thúc bằng cái chết của phần tử phạm tội, tuy rằng lần nào cũng thành công giải cứu con tin, nhưng cơ hồ lần nào cũng để lại bóng mà tâm lý khó có thể xóa nhòa cho con tin.
Dần dà, người đàn ông này đã đạt được danh hiệu vô cùng vang dội này.
Mà ngay cả Tống Lam - người thường không quan tâm lắm đến những tin đồn, cũng đã hơn một lần nghe nói rằng nếu không phải vì thời gian làm việc chưa đủ lâu, thì người anh em này chỉ sợ đã sớm được đề bạt làm trưởng khoa từ lâu rồi.
Dù vậy, 『Chuyên gia đàm phán tử thần 』 vẫn là một chấp pháp giả đức cao vọng trọng ở khu 17, có không ít chấp pháp giả âm thầm gọi quản lý Lục, đội trưởng Doug, cùng với vị Chuyên gia đàm phán này chính là người xua tan hắc ám ở khu mười bảy, mang chính nghĩa đã mất từ lâu về nơi này người.
Tống Lam chưa bao giờ nghĩ rằng chuyên gia mà Lục Tương nhắc tới thế mà lại là người đàn ông này.
Đây có tính là lạm dụng chức quyền, điều một tinh anh hoạt động ở tuyến đầu chống tội phạm đến bộ phận của họ không?
Tiếp theo, hắn sẽ không bị mắng chứ?
Dù sao người ta nguyên bản chính là người nổi bật nhất trong ngành thực quyền kiêm ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí trưởng khoa kế tiếp nha.
Xin chào, trưởng khoa Tống.
Người đàn ông lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong văn phòng.
"Xin chào... chuyên gia đàm phán tử thần."
"Cứ gọi tôi là Roger."
Không hổ là chuyên gia đàm phán tử thần, ngay cả tên cũng không tầm thường như vậy!
Đây là lần đầu tiên Tống Lam nghe được tên thật của vị đại sư đàm phán này.
Hắn cố nặn ra nụ cười: "Cô đừng nóng giận, nhất định là có chỗ nào nhầm lẫn rồi, tôi sẽ đi tìm quản lý Lục.”
"Chuyển đến bộ phận này là yêu cầu của tôi."
Roger tựa hồ nhìn thấu tâm tư Tống Lam, nên đã mở miệng giải thích.
"Cái gì?"
Tống Lam đầu tiên là sửng sốt, lập tức hoài nghi người anh em này có phải bị ai lừa dối hay không: "Để tôi nói rõ một chút, bộ phận này của chúng ta thuộc về bộ phận đối nội, mục đích là vì giải quyết vấn đề tâm lý và cảm xúc của các đồng nghiệp khác, sẽ không trực tiếp giao tiếp với phần tử phạm tội.”
"Đó là lý do tại sao tôi đã nộp đơn xin thuyên chuyển cho giám đốc Lục."
Đây là tình huống gì vậy?
Đỉnh đầu Tống Lam hiện ra ba cái dấu chấm hỏi, hoàn toàn không hhieeru tình huống hiện tại, chẳng lẽ trong một lần làm nhiệm vụ nào đó Roger cũng đột nhiên nhìn thấu hồng trần, quyết định buông xuống hết thảy, trở về con đường “cá muối” sao?
Roger tiếp tục nói: "Tôi tin chắc rằng đây là bộ phận phù hợp nhất với tôi."
Để giải quyết khó khăn cho các đồng nghiệp của mình, sử dụng những gì mình đã học được trong suốt cuộc đời của mình để giải cứu những người bị giam giữ trong bóng tối từ vực thẳm.
Mà cái này, cũng là chính là nguyên nhân lúc trước anh cự tuyệt cơ hội tiến đến khu vực hạch tâm, dứt khoát ở lại khu mười bảy trở thành một gã chấp pháp giả.
"Trưởng khoa Tống, ngươi cảm thấy cái thành phố này vì sao lại tràn ngập tội ác như vậy?"
Không đợi Tống Lam mở miệng, Roger đã chất vấn hắn.
Không hổ là chuyên gia đàm phán, dăm ba câu liền vững vàng nắm giữ quyền chủ động trong đề tài nói chuyện, nghe qua cuộc đối thoại của hai người thì Roger mới càng giống như là trưởng khoa.
"Anh cứ việc nói."
Nhưng là, Tống Lam cũng không phải kẻ ăn chay, hắn chỉ dùng bốn chữ là đã hóa giải thế công của đối phương.
Sau khi nói ra bốn chữ này, hắn liền lôi đồ dùng văn phòng mang bên mình lên bàn làm việc, chuyên tâm thu dọn đồ dùng văn phòng.
Đối với loại người thích nắm giữ quyền chủ động trong đề tài nói chuyện thích thao thao bất tuyệt này, Tống Lam thường thường chỉ có một đối sách - - ngươi nói chuyện của ngươi, ta làm việc của ta, thỉnh thoảng phụ thêm vài chữ kiểu "Đúng", "Ồ", "Đúng thế”. Kể từ đó, cuộc trò chuyện sẽ trôi chảy hơn bao giờ hết.
Vì vậy cho dù lát nữa Roger chuyển đề tài từ tội phạm khu 17 đến tận cùng vũ trụ huyền bí, Tống Lam cũng sẽ áp dụng “Tam Bản Phủ” của hắn để hóa giải tùng chủ đề một.
Không có gì đáng ngạc nhiên, Roger bắt đầu nói một mình:"Theo ta thấy, đó là bởi vì người dân ở khu 17 đang sống trong tội ác, tỷ lệ thất nghiệp chỉ tăng chứ không hạ, không chỗ nào không có người mất tích, cùng với những tên tội phạm có phần thưởng cao ngất ngưởng ở bên ngoài kia...Mặc dù trên danh nghĩa khu 17 thuộc quyền quản lý của chính phủ liên minh, thế nhưng pháp luật của chính phủ liên minh đã bị phế bỏ từ lâu.”
“Sau khi trở thành chấp pháp giả, tôi đã nghiên cứu nhiều lần về hồ sơ tội phạm của khu 17, tội phạm hết thuốc chữa chỉ là số ít, tuyệt đại đa số người, đại đa số người dân từng dấn thân vào con đường tội phạm là để mưu sinh, nguyên nhân chính là như thế, nếu vấn đề sinh sống của người dân không thể được giải quyết từ gốc rễ, thì tội ác ở đây sẽ không bao giờ biến mất."
"Nhưng năng lực của một người thì rất nhỏ bé, tôi không thể thay đổi thái độ của chính phủ liên minh đối với biên giới, nhưng ít nhất tôi hy vọng có thể giúp đỡ những người đã lún sâu vào vực thẳm, cho họ cơ hội trở về làm người."
(Hết chương này)
Toàn thể thành viên khoa hậu cần không khỏi bi thương, bởi vì Tống Lam rời đi, tựa hồ cũng đại biểu cho việc ăn đồ ăn vặt của toàn bộ khoa đã tuyên cáo kết thúc, đều là người thực hiện con đường “cá muối”, bọn họ biết rõ bộ phận mới này đến tột cùng sẽ bận rộn cỡ nào.
Trong một thời gian dài, ăn vặt tại nơi làm việc đã trở thành một phần khá quan trọng trong công việc của họ, không có đồ ăn vặt, ngay cả phim ảnh và trò chơi cũng sẽ mất đi rất nhiều niềm vui.
Ngay tại bên trong một mảnh tiếng kêu rên của khoa hậu cần, Tống Lam mang đồ đạc mình đã thu thập xong đi về phía văn phòng mới của chính mình.
Bởi vì khoa tư vấn tâm lý đi theo con đường tinh anh, thế nên trước mắt cộng thêm cả vị trưởng khoa này thì tổng cộng cũng chỉ có ba thành viên, một phòng hội nghị cỡ trung bị bỏ trống đã được mang ra làm văn phòng mới cho bọn họ dùng, có thể xưng là ngành nhỏ nhất trong trụ sở chấp pháp giả.
Đứng ở cửa văn phòng mới, Tống Lam bắt đầu hít thở sâu vài lần để điều chỉnh tâm tình.
Đối với hắn mà nói, phía sau cánh cửa này chính là là một thế giới mới.
Ở thế giới mới, rốt cuộc sẽ có chuyện gì chờ đợi hắn đây?
Mang tâm tình như vậy, Tống Lam đẩy cửa lớn ra.
Ba giây sau, cửa phòng họp bị đóng lại.
Chắc là đi nhầm đường rồi.
Tống Lam lui ra lại cẩn thận xác nhận bảng hiệu bên cạnh phòng họp:
"Tư vấn tâm lý"
Bảng hiệu vốn ghi "Phòng họp" đã bị thay xuống, năm chữ đau đớn "Khoa tư vấn tâm lý" giờ hiện ra trước mắt Tống Lam, hắn sau nhiều lần do dự, thì không thể không lại đẩy cửa ra một lần nữa.
Lúc này đây, một đôi mắt tràn ngập tử vong cùng điềm gở gắt gao khóa chặt trên người hắn, ánh mắt lợi hại kia phảng phất có thể trực tiếp nhìn thấu linh hồn của một người.
Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay có râu ria xồm xoàm, mái tóc đen bù xù, bộ vest đen đầy nếp nhăn, nếu bỏ qua đôi mắt sắc lạnh kia, ấn tượng đầu tiên sợ rằng sẽ làm cho người ta cảm thấy đây là một thanh niên lớn tuổi có cuộc sống không thuận lợi, hơn nữa gần đây còn gặp phải khủng hoảng thất nghiệp.
Tuy nhiên, tên của người đàn ông này lại ngay lập tức hiện lên trong đầu Tống Lam:
"Chuyên gia đàm phán tử thần"
Chuyên gia đàm phán cứng cựa của bộ phận chấp pháp giả, tổ trưởng của tiểu tổ hành động đặc biệt, đồng nghiệp của Doug, tồn tại khắc tinh của tội ác.
Sở dĩ lấy được danh hiệu này, là bởi vì từ khi người này nhậm chức tới nay, toàn bộ những cuộc đàm phán đều kết thúc bằng cái chết của phần tử phạm tội, tuy rằng lần nào cũng thành công giải cứu con tin, nhưng cơ hồ lần nào cũng để lại bóng mà tâm lý khó có thể xóa nhòa cho con tin.
Dần dà, người đàn ông này đã đạt được danh hiệu vô cùng vang dội này.
Mà ngay cả Tống Lam - người thường không quan tâm lắm đến những tin đồn, cũng đã hơn một lần nghe nói rằng nếu không phải vì thời gian làm việc chưa đủ lâu, thì người anh em này chỉ sợ đã sớm được đề bạt làm trưởng khoa từ lâu rồi.
Dù vậy, 『Chuyên gia đàm phán tử thần 』 vẫn là một chấp pháp giả đức cao vọng trọng ở khu 17, có không ít chấp pháp giả âm thầm gọi quản lý Lục, đội trưởng Doug, cùng với vị Chuyên gia đàm phán này chính là người xua tan hắc ám ở khu mười bảy, mang chính nghĩa đã mất từ lâu về nơi này người.
Tống Lam chưa bao giờ nghĩ rằng chuyên gia mà Lục Tương nhắc tới thế mà lại là người đàn ông này.
Đây có tính là lạm dụng chức quyền, điều một tinh anh hoạt động ở tuyến đầu chống tội phạm đến bộ phận của họ không?
Tiếp theo, hắn sẽ không bị mắng chứ?
Dù sao người ta nguyên bản chính là người nổi bật nhất trong ngành thực quyền kiêm ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí trưởng khoa kế tiếp nha.
Xin chào, trưởng khoa Tống.
Người đàn ông lên tiếng phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong văn phòng.
"Xin chào... chuyên gia đàm phán tử thần."
"Cứ gọi tôi là Roger."
Không hổ là chuyên gia đàm phán tử thần, ngay cả tên cũng không tầm thường như vậy!
Đây là lần đầu tiên Tống Lam nghe được tên thật của vị đại sư đàm phán này.
Hắn cố nặn ra nụ cười: "Cô đừng nóng giận, nhất định là có chỗ nào nhầm lẫn rồi, tôi sẽ đi tìm quản lý Lục.”
"Chuyển đến bộ phận này là yêu cầu của tôi."
Roger tựa hồ nhìn thấu tâm tư Tống Lam, nên đã mở miệng giải thích.
"Cái gì?"
Tống Lam đầu tiên là sửng sốt, lập tức hoài nghi người anh em này có phải bị ai lừa dối hay không: "Để tôi nói rõ một chút, bộ phận này của chúng ta thuộc về bộ phận đối nội, mục đích là vì giải quyết vấn đề tâm lý và cảm xúc của các đồng nghiệp khác, sẽ không trực tiếp giao tiếp với phần tử phạm tội.”
"Đó là lý do tại sao tôi đã nộp đơn xin thuyên chuyển cho giám đốc Lục."
Đây là tình huống gì vậy?
Đỉnh đầu Tống Lam hiện ra ba cái dấu chấm hỏi, hoàn toàn không hhieeru tình huống hiện tại, chẳng lẽ trong một lần làm nhiệm vụ nào đó Roger cũng đột nhiên nhìn thấu hồng trần, quyết định buông xuống hết thảy, trở về con đường “cá muối” sao?
Roger tiếp tục nói: "Tôi tin chắc rằng đây là bộ phận phù hợp nhất với tôi."
Để giải quyết khó khăn cho các đồng nghiệp của mình, sử dụng những gì mình đã học được trong suốt cuộc đời của mình để giải cứu những người bị giam giữ trong bóng tối từ vực thẳm.
Mà cái này, cũng là chính là nguyên nhân lúc trước anh cự tuyệt cơ hội tiến đến khu vực hạch tâm, dứt khoát ở lại khu mười bảy trở thành một gã chấp pháp giả.
"Trưởng khoa Tống, ngươi cảm thấy cái thành phố này vì sao lại tràn ngập tội ác như vậy?"
Không đợi Tống Lam mở miệng, Roger đã chất vấn hắn.
Không hổ là chuyên gia đàm phán, dăm ba câu liền vững vàng nắm giữ quyền chủ động trong đề tài nói chuyện, nghe qua cuộc đối thoại của hai người thì Roger mới càng giống như là trưởng khoa.
"Anh cứ việc nói."
Nhưng là, Tống Lam cũng không phải kẻ ăn chay, hắn chỉ dùng bốn chữ là đã hóa giải thế công của đối phương.
Sau khi nói ra bốn chữ này, hắn liền lôi đồ dùng văn phòng mang bên mình lên bàn làm việc, chuyên tâm thu dọn đồ dùng văn phòng.
Đối với loại người thích nắm giữ quyền chủ động trong đề tài nói chuyện thích thao thao bất tuyệt này, Tống Lam thường thường chỉ có một đối sách - - ngươi nói chuyện của ngươi, ta làm việc của ta, thỉnh thoảng phụ thêm vài chữ kiểu "Đúng", "Ồ", "Đúng thế”. Kể từ đó, cuộc trò chuyện sẽ trôi chảy hơn bao giờ hết.
Vì vậy cho dù lát nữa Roger chuyển đề tài từ tội phạm khu 17 đến tận cùng vũ trụ huyền bí, Tống Lam cũng sẽ áp dụng “Tam Bản Phủ” của hắn để hóa giải tùng chủ đề một.
Không có gì đáng ngạc nhiên, Roger bắt đầu nói một mình:"Theo ta thấy, đó là bởi vì người dân ở khu 17 đang sống trong tội ác, tỷ lệ thất nghiệp chỉ tăng chứ không hạ, không chỗ nào không có người mất tích, cùng với những tên tội phạm có phần thưởng cao ngất ngưởng ở bên ngoài kia...Mặc dù trên danh nghĩa khu 17 thuộc quyền quản lý của chính phủ liên minh, thế nhưng pháp luật của chính phủ liên minh đã bị phế bỏ từ lâu.”
“Sau khi trở thành chấp pháp giả, tôi đã nghiên cứu nhiều lần về hồ sơ tội phạm của khu 17, tội phạm hết thuốc chữa chỉ là số ít, tuyệt đại đa số người, đại đa số người dân từng dấn thân vào con đường tội phạm là để mưu sinh, nguyên nhân chính là như thế, nếu vấn đề sinh sống của người dân không thể được giải quyết từ gốc rễ, thì tội ác ở đây sẽ không bao giờ biến mất."
"Nhưng năng lực của một người thì rất nhỏ bé, tôi không thể thay đổi thái độ của chính phủ liên minh đối với biên giới, nhưng ít nhất tôi hy vọng có thể giúp đỡ những người đã lún sâu vào vực thẳm, cho họ cơ hội trở về làm người."
(Hết chương này)