Chiếc xe bay thượng hạng dừng ở cửa hàng xe đạp, chưa đầy một tiếng sau Lục Tương đã rời đi.
Đây là lần mua sắm xa xỉ đầu tiên của Tống Lam vào năm 2166.
Xe đạp MK-II, màu xanh xám, giá 3499, dưới sự mặc cả của hắn, ông chủ đã giảm 20%.
Nghe qua có một cái tên hết sức khí phách, nhưng trên thực tế chỉ là dùng chất liệu tương đối tốt nhẹ nhàng chịu va chạm mà thôi, theo ông chủ nói cái xe đạp này dùng hợp kim chống đạn tiên tiến nhất trên thị trường hiện nay, cho dù dùng Gatling mà bắn thì cũng không bắn ra một lỗ thủng nào.
Cơ mà trong lúc nhất thời Tống Lam cũng không nghĩ ra việc sử dụng hợp kim chống đạn cho xe đạp ý nghĩa ở chỗ nào.
Nếu quả thật có Gatling bắn vào xe đạp, thì người đi cái xe đạp này sẽ bị bắn cái thành tổ ong vò vẽ đầu tiên.
Bây giờ còn chưa đến 11 giờ, việc để Tống Lam có chút phiền muộn, nếu về nhà tựa hồ cũng chỉ có thể nằm ở ngẩn người trên giường, năm 2166 phương thức giải trí chủ yếu của mọi người thập phần đơn giản, từ trẻ con trong trường mẫu giáo cho đến ông bà già 70, 80 tuổi, tất cả mọi người đều là những fan cuồng, lúc nào rảnh rỗi thì có thể tám chuyện về việc "Ai mới là cứu hộ giả mạnh hơn" đến mấy trăm trang trên diễn đàn.
Tống Lam không phải là fan cuồng, cũng không có nửa điểm hứng thú với đề tài cứu hộ giả.
Những lúc bình thường, có lẽ anh ấy sẽ lang thang trên đường phố, nhưng sau khi trải qua hai ngày bất ổn này, bây giờ hắn nhìn ai cũng giống côn đồ.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành cưỡi chiếc xe mới mua chạy về phía bộ phận chấp pháp giả.
Ở khu 17 không có nơi nào an toàn hơn khu vực của bộ phận chấp pháp giả, hơn nữa vào ngày hôm qua trước khi đi làm về, Tống Lam đã tải vài bộ phim nổi tiếng xuống máy tính của mình.
Xem phim, tán gẫu, lướt web, đây chính là toàn bộ nội dung công việc hàng ngày của bộ phận bọn họ.
Với tư cách là bộ phận có cảm giác tồn tại thấp nhất trong toàn bộ đại viện, lượng công việc của bọn họ có tỷ lệ nghịch với các bộ phận khác, ngoại trừ nội dung trên, nội dung công tác cụ thể duy nhất trước đây của bọn họ chính là sắp xếp việc tụ họp của các bộ phận, cùng với việc tạo bầu không khí trong quá trình tụ họp. Nhưng mà từ sau khi Sài Khả bị bắt vào tù, tất cả các bộ phận khác đều như đi trên băng mỏng, mỗi ngày đều đang chuẩn bị cho quyết chiến với tập đoàn Sài Khả, nào còn có người muốn tụ họp?
Đạp xe trở lại văn phòng của mình, bầu không khí của bộ phận này vẫn hòa hợp trước sau như một.
Có người xem phim, có người chơi trò chơi, có người trang điểm, cũng có người mua hàng qua mạng.
Bộ phận của bọn họ tuyệt đối là khoa hài hòa nhất trong đại viện, không có cãi vã, không có lục đục với nhau, chỉ có một đám cá muối cùng chung chí hướng, ngay cả trưởng khoa cũng không ngoại lệ.
Nhưng chẳng biết tại sao, Tống Lam luôn cảm thấy trưởng khoa hôm nay cũng có chút kỳ quái.
Sau khi hắn ngồi xuống, ông liền thỉnh thoảng liếc trộm hắn vài lần, một bộ muốn nói lại thôi.
Đáng nhắc tới chính là, trưởng khoa của bọn họ hơn 40 tuổi, nam, có nhà có nhà, hài tử cũng có thể làm nước tương rồi*, rõ ràng ở một bộ phận thanh nhàn như vậy, lại chẳng biết vì sao sớm thành Địa Trung Hải**.
(* có nghĩa là con cái đã rất lớn, có thể giúp việc nhà, cha mẹ không còn trẻ nữa.
** Ý chỉ hói đầu)
Tống Lam bị nhìn đến mức trong lòng có chút sợ hãi.
Lục Tương cũng có thể nói là không bình thường, nhưng dù sao cô ấy cũng có thể coi là một cô gái xinh đẹp, có nền tảng, cái phản ứng ấp úng hoàn toàn trái ngược với phong thái hoạt bát và hoạt bát thường ngày kia của cô trông cũng rất là đáng yêu.
Nhưng mà nếu bị một đại thúc hói đầu bốn mươi tuổi trộm ngắm vậy thì cũng chỉ có đáng sợ mà thôi.
Hắn lập tức đeo tai nghe lên bấm vào bộ phim mà hắn đã tải xuống ngày hôm qua.
“Hắc Sa 2 ", bộ phim đề tài siêu anh hùng, mánh lới quảng cáo lớn nhất là kịch bản lồng ghép những trường hợp có thật về những cứu hộ giả thực hiện nhiệm vụ ở “ngoài”.
Tống Lam lấy từ trong ngăn kéo ra chai nước ngọt trân quý của mình, rồi lại lấy ra một túi trái cây sấy khô nhỏ, trái cây sấy khô này là hắn tự chế sau khi phân phát cho đồng nghiệp trong khoa được khen ngợi rộng rãi, là một thanh niên đến từ thế kỷ 21, lúc hắn xem phim không ăn chút gì luôn cảm thấy thiếu chút ý tứ.
Sau khi ổn định cuộc sống, xem phim trở thành một trong số ít hứng thú của Tống Lam.
Lý do chính là nó rẻ, có thể xem miễn phí trên các trang web phim lớn, tuy rằng đầu năm nay trò chơi xuất hiện tầng tầng lớp lớp, rất nhiều trò chơi trong số đó đã được các cứu hộ giả nổi tiếng chứng thực, nhưng hầu như mọi nhà sản xuất trò chơi đều nóng lòng muốn viết cái từ "thanh toán" trên giao diện đăng nhập trò chơi.
Nhiều năm trước, Tống Lam đã nhận ra triết lý cuộc sống rằng cách tốt nhất để tránh bị ném tiền qua cửa sổ là không chơi game.
Không bao lâu, nhạc nền tráng lệ vang lên, trong màn đen hiện ra logo quen thuộc.
Ống kính vừa quay, thì một sa mạc cằn cỗi đã hiện ra trước mắt, sau đó máy quay kéo về phía trước, mang đến cho người cứu hộ tên là Hắc Sa một cảnh quay cận cảnh.
Hắc Sa đối mặt với ống kính, trên mặt tràn đầy nụ cười tự tin.
Tống Lam vừa ngẩng đầu, nhất thời mặt hắn suýt chút nữa là đụng với mặt trưởng khoa.
Trưởng bộ phận đặt khuỷu tay lên kệ bàn, trực tiếp dí mặt đến trước mặt hắn.
"Trưởng phòng."
Tống Lam ấn nút tạm dừng, một tay nâng một bên tai nghe lên.
“Tiểu Tống, bận việc sao.”
"Ừm, đang nghiên cứu ý nghĩa tinh thần của cứu hộ giả."
Trong khoa của họ, xem phim được gọi là nghiên cứu tinh thần nội hàm của cứu hộ giả, chơi trò chơi gọi là theo sát phương châm chỉ đạo của cứu hộ giả, trang điểm gọi là học tập diện mạo tinh thần của cứu hộ giả, mua sắm qua mạng gọi là tích cực tìm hiểu tình hình kinh tế quốc tế hiện nay.
Chỉ cần đổi cách nói khác, kỳ thật mỗi người bọn họ đều đang làm chính sự.
“Không tồi không tồi, nghiên cứu tinh thần nội hàm rất tốt.”
"Trưởng phòng, có chuyện gì cứ nói thẳng."
"Là như vậy, không biết cậu có nghe nói hay không, ngày hôm qua khu Nam xảy ra một vụ án, mấy đồng sự của chúng ta đều bị liên lụy đi vào, bọn họ bị doạ sợ không nhỏ, trước mắt đang đợi ở nhà an dưỡng, ý của chủ quản là để cho khoa chúng ta phát huy một chút tác dụng, đại biểu chấp pháp giả tới cửa an ủi các đồng chí một chút."
"Ừm, tôi đã nghe về việc này."
"Tôi thấy giờ tôi cũng đã lớn tuổi, một người thì khí lực có hạn, cầm không nổi vật an ủi nhiều như vậy, muốn tìm người hỗ trợ đi cùng tôi chuyến này."
Thì ra là thế.
Nghe đến đó, Tống Lam liền bừng tỉnh đại ngộ.
Trưởng khoa hôm nay lén lút như vậy, hoá ra là chiêu người cho đội cảm tử đây mà.
Tới cửa an ủi cũng miễn cưỡng được cho là công tác của khoa bọn họ, nhưng vấn đề bây giờ chính là nhóm tàn đảng của Sài Khả đã tàn nhẫn tuyên bố rằng sẽ tìm được người giết Sài Khả trước một bước so với chấp pháp giả, còn muốn tiến hành trả thù những chấp pháp giả đã từng bắt Sài Khả.
Khoa của bọn họ là tồn tại có sức chiến đấu thấp nhất trong hệ thống chấp pháp giả, đi ra ngoài làm việc, không khác gì là con dê béo trong mắt phần tử phạm tội.
Mà hắn bình thường lại có tính tình tốt, lại dễ nói chuyện, cho nên cái danh ngạch đội cảm tử này liền rơi vào trên đầu hắn.
“Trưởng khoa à, tôi cảm ơn nhưng mà...”
"Có tiền thưởng cho anh."
"Bao nhiêu?"
"Từng này."
Trưởng khoa lén lút khoa tay múa chân với Tống Lam một số "3".
“Được, lúc xuất phát cứ gọi cho tôi.”
Tống Lam vốn muốn cự tuyệt, nhưng số tiền trưởng khoa cho hắn thật sự là hơi nhiều, số tiền này thậm chí còn đủ để hắn mua thêm cái xe đạp nữa.
Hơn nữa hắn vẫn là rất hài lòng với khoa trưởng trước mắt này, trong một năm này, không có nhiều trường khoa có thể kiên quyết bảo vệ quyền lợi của cá muối như này, vạn nhất trưởng khoa có gì sai sót thì cấp trên sẽ điều một nhà lãnh đạo thực dụng đến chỗ họ, thế thì những ngày nhàn nhã của họ sẽ kết thúc rồi.
"Cậu quả là người rốt!"
Trưởng khoa cảm động không thôi: "Không giống bọn họ, vừa gặp phải khó khăn liền vứt bỏ tôi!"
Vậy là ta không thể bỏ rơi trưởng khoa được sao?
Vạn nhất mình vào trong nhóm “được” tặng quà an ủi, đến lúc đó tìm ai nói lý lẽ bây giờ?
Tống Lam thầm mắng ở trong lòng một câu, nếu không là hắn mới vừa mua xe đạp, chuyển chức thành kỵ sĩ xe đạp, hắn cũng phải nghĩ biện pháp cự tuyệt trưởng khoa.
“Trưởng khoa, anh cứ làm việc mình trước đi.”
Tống Lam điều chỉnh lại vị trí của tai nghe: "Chờ tôi nghiên cứu nội hàm tinh thần của cứu hộ giả xong thì sẽ tới.
Đây là lần mua sắm xa xỉ đầu tiên của Tống Lam vào năm 2166.
Xe đạp MK-II, màu xanh xám, giá 3499, dưới sự mặc cả của hắn, ông chủ đã giảm 20%.
Nghe qua có một cái tên hết sức khí phách, nhưng trên thực tế chỉ là dùng chất liệu tương đối tốt nhẹ nhàng chịu va chạm mà thôi, theo ông chủ nói cái xe đạp này dùng hợp kim chống đạn tiên tiến nhất trên thị trường hiện nay, cho dù dùng Gatling mà bắn thì cũng không bắn ra một lỗ thủng nào.
Cơ mà trong lúc nhất thời Tống Lam cũng không nghĩ ra việc sử dụng hợp kim chống đạn cho xe đạp ý nghĩa ở chỗ nào.
Nếu quả thật có Gatling bắn vào xe đạp, thì người đi cái xe đạp này sẽ bị bắn cái thành tổ ong vò vẽ đầu tiên.
Bây giờ còn chưa đến 11 giờ, việc để Tống Lam có chút phiền muộn, nếu về nhà tựa hồ cũng chỉ có thể nằm ở ngẩn người trên giường, năm 2166 phương thức giải trí chủ yếu của mọi người thập phần đơn giản, từ trẻ con trong trường mẫu giáo cho đến ông bà già 70, 80 tuổi, tất cả mọi người đều là những fan cuồng, lúc nào rảnh rỗi thì có thể tám chuyện về việc "Ai mới là cứu hộ giả mạnh hơn" đến mấy trăm trang trên diễn đàn.
Tống Lam không phải là fan cuồng, cũng không có nửa điểm hứng thú với đề tài cứu hộ giả.
Những lúc bình thường, có lẽ anh ấy sẽ lang thang trên đường phố, nhưng sau khi trải qua hai ngày bất ổn này, bây giờ hắn nhìn ai cũng giống côn đồ.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành cưỡi chiếc xe mới mua chạy về phía bộ phận chấp pháp giả.
Ở khu 17 không có nơi nào an toàn hơn khu vực của bộ phận chấp pháp giả, hơn nữa vào ngày hôm qua trước khi đi làm về, Tống Lam đã tải vài bộ phim nổi tiếng xuống máy tính của mình.
Xem phim, tán gẫu, lướt web, đây chính là toàn bộ nội dung công việc hàng ngày của bộ phận bọn họ.
Với tư cách là bộ phận có cảm giác tồn tại thấp nhất trong toàn bộ đại viện, lượng công việc của bọn họ có tỷ lệ nghịch với các bộ phận khác, ngoại trừ nội dung trên, nội dung công tác cụ thể duy nhất trước đây của bọn họ chính là sắp xếp việc tụ họp của các bộ phận, cùng với việc tạo bầu không khí trong quá trình tụ họp. Nhưng mà từ sau khi Sài Khả bị bắt vào tù, tất cả các bộ phận khác đều như đi trên băng mỏng, mỗi ngày đều đang chuẩn bị cho quyết chiến với tập đoàn Sài Khả, nào còn có người muốn tụ họp?
Đạp xe trở lại văn phòng của mình, bầu không khí của bộ phận này vẫn hòa hợp trước sau như một.
Có người xem phim, có người chơi trò chơi, có người trang điểm, cũng có người mua hàng qua mạng.
Bộ phận của bọn họ tuyệt đối là khoa hài hòa nhất trong đại viện, không có cãi vã, không có lục đục với nhau, chỉ có một đám cá muối cùng chung chí hướng, ngay cả trưởng khoa cũng không ngoại lệ.
Nhưng chẳng biết tại sao, Tống Lam luôn cảm thấy trưởng khoa hôm nay cũng có chút kỳ quái.
Sau khi hắn ngồi xuống, ông liền thỉnh thoảng liếc trộm hắn vài lần, một bộ muốn nói lại thôi.
Đáng nhắc tới chính là, trưởng khoa của bọn họ hơn 40 tuổi, nam, có nhà có nhà, hài tử cũng có thể làm nước tương rồi*, rõ ràng ở một bộ phận thanh nhàn như vậy, lại chẳng biết vì sao sớm thành Địa Trung Hải**.
(* có nghĩa là con cái đã rất lớn, có thể giúp việc nhà, cha mẹ không còn trẻ nữa.
** Ý chỉ hói đầu)
Tống Lam bị nhìn đến mức trong lòng có chút sợ hãi.
Lục Tương cũng có thể nói là không bình thường, nhưng dù sao cô ấy cũng có thể coi là một cô gái xinh đẹp, có nền tảng, cái phản ứng ấp úng hoàn toàn trái ngược với phong thái hoạt bát và hoạt bát thường ngày kia của cô trông cũng rất là đáng yêu.
Nhưng mà nếu bị một đại thúc hói đầu bốn mươi tuổi trộm ngắm vậy thì cũng chỉ có đáng sợ mà thôi.
Hắn lập tức đeo tai nghe lên bấm vào bộ phim mà hắn đã tải xuống ngày hôm qua.
“Hắc Sa 2 ", bộ phim đề tài siêu anh hùng, mánh lới quảng cáo lớn nhất là kịch bản lồng ghép những trường hợp có thật về những cứu hộ giả thực hiện nhiệm vụ ở “ngoài”.
Tống Lam lấy từ trong ngăn kéo ra chai nước ngọt trân quý của mình, rồi lại lấy ra một túi trái cây sấy khô nhỏ, trái cây sấy khô này là hắn tự chế sau khi phân phát cho đồng nghiệp trong khoa được khen ngợi rộng rãi, là một thanh niên đến từ thế kỷ 21, lúc hắn xem phim không ăn chút gì luôn cảm thấy thiếu chút ý tứ.
Sau khi ổn định cuộc sống, xem phim trở thành một trong số ít hứng thú của Tống Lam.
Lý do chính là nó rẻ, có thể xem miễn phí trên các trang web phim lớn, tuy rằng đầu năm nay trò chơi xuất hiện tầng tầng lớp lớp, rất nhiều trò chơi trong số đó đã được các cứu hộ giả nổi tiếng chứng thực, nhưng hầu như mọi nhà sản xuất trò chơi đều nóng lòng muốn viết cái từ "thanh toán" trên giao diện đăng nhập trò chơi.
Nhiều năm trước, Tống Lam đã nhận ra triết lý cuộc sống rằng cách tốt nhất để tránh bị ném tiền qua cửa sổ là không chơi game.
Không bao lâu, nhạc nền tráng lệ vang lên, trong màn đen hiện ra logo quen thuộc.
Ống kính vừa quay, thì một sa mạc cằn cỗi đã hiện ra trước mắt, sau đó máy quay kéo về phía trước, mang đến cho người cứu hộ tên là Hắc Sa một cảnh quay cận cảnh.
Hắc Sa đối mặt với ống kính, trên mặt tràn đầy nụ cười tự tin.
Tống Lam vừa ngẩng đầu, nhất thời mặt hắn suýt chút nữa là đụng với mặt trưởng khoa.
Trưởng bộ phận đặt khuỷu tay lên kệ bàn, trực tiếp dí mặt đến trước mặt hắn.
"Trưởng phòng."
Tống Lam ấn nút tạm dừng, một tay nâng một bên tai nghe lên.
“Tiểu Tống, bận việc sao.”
"Ừm, đang nghiên cứu ý nghĩa tinh thần của cứu hộ giả."
Trong khoa của họ, xem phim được gọi là nghiên cứu tinh thần nội hàm của cứu hộ giả, chơi trò chơi gọi là theo sát phương châm chỉ đạo của cứu hộ giả, trang điểm gọi là học tập diện mạo tinh thần của cứu hộ giả, mua sắm qua mạng gọi là tích cực tìm hiểu tình hình kinh tế quốc tế hiện nay.
Chỉ cần đổi cách nói khác, kỳ thật mỗi người bọn họ đều đang làm chính sự.
“Không tồi không tồi, nghiên cứu tinh thần nội hàm rất tốt.”
"Trưởng phòng, có chuyện gì cứ nói thẳng."
"Là như vậy, không biết cậu có nghe nói hay không, ngày hôm qua khu Nam xảy ra một vụ án, mấy đồng sự của chúng ta đều bị liên lụy đi vào, bọn họ bị doạ sợ không nhỏ, trước mắt đang đợi ở nhà an dưỡng, ý của chủ quản là để cho khoa chúng ta phát huy một chút tác dụng, đại biểu chấp pháp giả tới cửa an ủi các đồng chí một chút."
"Ừm, tôi đã nghe về việc này."
"Tôi thấy giờ tôi cũng đã lớn tuổi, một người thì khí lực có hạn, cầm không nổi vật an ủi nhiều như vậy, muốn tìm người hỗ trợ đi cùng tôi chuyến này."
Thì ra là thế.
Nghe đến đó, Tống Lam liền bừng tỉnh đại ngộ.
Trưởng khoa hôm nay lén lút như vậy, hoá ra là chiêu người cho đội cảm tử đây mà.
Tới cửa an ủi cũng miễn cưỡng được cho là công tác của khoa bọn họ, nhưng vấn đề bây giờ chính là nhóm tàn đảng của Sài Khả đã tàn nhẫn tuyên bố rằng sẽ tìm được người giết Sài Khả trước một bước so với chấp pháp giả, còn muốn tiến hành trả thù những chấp pháp giả đã từng bắt Sài Khả.
Khoa của bọn họ là tồn tại có sức chiến đấu thấp nhất trong hệ thống chấp pháp giả, đi ra ngoài làm việc, không khác gì là con dê béo trong mắt phần tử phạm tội.
Mà hắn bình thường lại có tính tình tốt, lại dễ nói chuyện, cho nên cái danh ngạch đội cảm tử này liền rơi vào trên đầu hắn.
“Trưởng khoa à, tôi cảm ơn nhưng mà...”
"Có tiền thưởng cho anh."
"Bao nhiêu?"
"Từng này."
Trưởng khoa lén lút khoa tay múa chân với Tống Lam một số "3".
“Được, lúc xuất phát cứ gọi cho tôi.”
Tống Lam vốn muốn cự tuyệt, nhưng số tiền trưởng khoa cho hắn thật sự là hơi nhiều, số tiền này thậm chí còn đủ để hắn mua thêm cái xe đạp nữa.
Hơn nữa hắn vẫn là rất hài lòng với khoa trưởng trước mắt này, trong một năm này, không có nhiều trường khoa có thể kiên quyết bảo vệ quyền lợi của cá muối như này, vạn nhất trưởng khoa có gì sai sót thì cấp trên sẽ điều một nhà lãnh đạo thực dụng đến chỗ họ, thế thì những ngày nhàn nhã của họ sẽ kết thúc rồi.
"Cậu quả là người rốt!"
Trưởng khoa cảm động không thôi: "Không giống bọn họ, vừa gặp phải khó khăn liền vứt bỏ tôi!"
Vậy là ta không thể bỏ rơi trưởng khoa được sao?
Vạn nhất mình vào trong nhóm “được” tặng quà an ủi, đến lúc đó tìm ai nói lý lẽ bây giờ?
Tống Lam thầm mắng ở trong lòng một câu, nếu không là hắn mới vừa mua xe đạp, chuyển chức thành kỵ sĩ xe đạp, hắn cũng phải nghĩ biện pháp cự tuyệt trưởng khoa.
“Trưởng khoa, anh cứ làm việc mình trước đi.”
Tống Lam điều chỉnh lại vị trí của tai nghe: "Chờ tôi nghiên cứu nội hàm tinh thần của cứu hộ giả xong thì sẽ tới.