Lục Tương hầu như không bao giờ bày tỏ cảm xúc với người khác, rất khó đọc được tâm trạng của cô ấy thông qua vẻ mặt.
Lúc vui vẻ sẽ không cười to, lúc tức giận cũng sẽ không giậm chân, gặp chuyện buồn bực, cũng sẽ chỉ giống như bây giờ - một người ôm đầu gối rụt cổ ở trên ghế, cau mày nhìn chằm chằm sàn bệnh viện ngẩn người.
Tống Lam ngồi xuống bên cạnh cô, hắn biết lời nói thật vừa rồi hình như đã tạo thành bạo kích đối với Lục Tương: "Kỳ thật với cá nhân anh mà nói, vừa nãy em như vậy vẫn rất đáng yêu.”
Đây không phải là lời nói dối.
Tống Lam luôn tin rằng sức mạnh của bộ não con người là rất mạnh mẽ.
Đúng là điệu cười khẩy gần như cứng ngắc của Lục Tương khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến kẻ sát nhân, thế nhưng, nhưng chỉ cần thông qua trí tưởng tượng tiến hành bổ sung bối cảnh cho Lục Tương, là có thể lập tức lĩnh hội được diệu dụng tương phản đáng yêu kia.
Ví dụ, một nữ cấp trên mặt lạnh không giỏi ăn nói, vì bạn mà lén lút luyện tập mỉm cười.
Nói thật, đối với Tống Lam độc thân hơn hai mươi năm mà nói, ý nghĩ này vẫn là rất có lực hấp dẫn.
"Thật sao?"
Lục Tương nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào Tống Lam.
"Thật, kỳ thật, mỗi người đều có thứ không am hiểu, có đôi khi cũng không cần phải quá mức miễn cưỡng bản thân."
Tống Lam thử khai thông tâm lý cho Lục Tương, "Ví dụ như anh, anh vẫn luôn không giỏi tính toán.”
"Anh không giỏi tính toán sao?"
Chỉ là, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới việc khai thông tâm lý của mình thế mà lại đổi lấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
Không phải là không giỏi tính toán rất bình thường sao?
Chẳng lẽ 2166 người nào cũng đều là cao thủ giải tích ư?
Lúc trước hắn còn thi rớt môn này nữa.
"Em có thể dạy anh."
"Đó chỉ là một phép ẩn dụ thôi, ý anh là..."
"Có thể ngay bây giờ."
Thật ra thì, chỉ cần ba chữ "vi phân tích" kia cũng đã làm cho Tống Lam muốn cự tuyệt rồi, thế nhưng hắn vừa giương mắt, liền đối diện với hai mắt Lục Tương, ánh mắt của cô tựa hồ như đang tỏa sáng lấp lánh, lo lắng trước đó đã bị quét sạch.
Không khó để nhận ra rằng cô ấy thực sự muốn tự mình dạy hắn tính toán.
Tống Lam cắn răng một cái, cứng rắn đem lời cự tuyệt nuốt trở về.
Đại trượng phu sinh ra trong thiên địa, há có thể bị vi tích phân hù dọa!
Chỉ là, Tống Lam với tư cách là một người chưa bao giờ nghiêm túc lắng nghe lớp toán cao cấp, lại không bao giờ có thể ngờ rằng mình sẽ bắt đầu một đợt nghiên cứu giải tích mới vào năm 2166.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền ý thức được bản lĩnh toán học của Lục Tương cũng không phải giả, cô quả nhiên là cps thành tích trong lĩnh vực toán học cao cấp.
Mà càng làm cho Tống Lam bất ngờ chính là, trong lúc phụ đạo cho hắn, ngay cả biểu tình Lục Tương cũng nhu hòa đi phần nào, nói đến chỗ hưng phấn, trên mặt cô còn nở nụ cười, khác với cảm giác cứng ngắc trước đây, cảm xúc này là phát ra từ nội tâm, vào giờ khắc này, trông cô giống như là nữ sinh nóng lòng chia sẻ món đồ chơi trân quý của mình với các bạn nhỏ khác vậy.
Tốc độ trôi qua của thời gian tựa hồ nhanh hơn, trong lúc hoảng thần, một giờ chớp mắt đã qua.
Trải qua một giờ học tập, Tống Lam hiểu được một chuyện.
Lúc Lục Tương cười rộ lên trông thật là đẹp mắt.
Còn về toán học thì…
Định lý Green* để làm cái gì vậy?
(*Trong toán học, định lý Green đưa ra mối liên hệ giữa tích phân đường quanh một đường cong khép kín C và tích phân mặt trên một miền D bao quanh bởi C. Đây là trường hợp đặc biệt trong không gian 2 chiều của định lý Stokes, và được đặt tên theo nhà toán học người Anh tên George Green.)
"Không ngờ em giỏi toán như vậy."
Để tránh Lục Tương tiến hành trắc nghiệm đột ngột với mình, Tống Lam không thể không chuyển đề tài trước một bước, hơn nữa thông qua sự phụ đạo của Lục Tương, hắn phát hiện ra một việc - - Lục Tương cũng không chỉ am hiểu toán học, dường như cô thật sự thích thế giới do con số và lý trí cấu trúc thành này.
Cô không chút che dấu yêu thích làm cho hắn - loại người xem việc có thể đạt tiêu chuẩn là đã coi như thành công có chút tự ti mặc cảm.
"Bởi vì những người dạy em những điều này đã từng nói rằng kỷ luật này là kết tinh của lý trí con người, nó là chìa khóa để mở rộng cánh cửa mới."
Lục Tương dường như không ý thức được hai đóa hoa ráng đỏ trên má mình có thể nhìn thấy rõ ràng mà nói tiếp: "Người cầm chiếc chìa khóa này, một ngày nào đó có thể mở cánh cửa dẫn đến con đường thứ ba."
Chờ một chút…
Con đường thứ ba?
Lượng tin tức bất thình lình này khiến Tống Lam trở tay không kịp.
Hắn nhớ mang máng đêm xảy ra vụ án Sài Khả, Lục Tương từng phổ cập cho hắn về ba loại phương thức khảo hạch cứu hộ giả, thứ nhất là con đường cấy ghép cơ thể nhân tạo thuộc về những người có tiền, thứ hai là con đường rèn luyện thân thể thuộc về những kẻ chăm chỉ cày cấp, cơ mà con đường thứ ba lại bị Lục Tương lấy lý do "Chuyện không liên quan đến anh" mà bỏ qua.
Nhưng mà, thần thái ngày đó khi cô nhắc tới con đường thứ ba này lại hoàn toàn khác với lúc này.
Giọng nói của Lục Tương tối hôm đó lạnh như băng, dường như gợi lên một đoạn hồi ức không quá vui vẻ của cô, mà hiện tại, tuy rằng nụ cười của Lục Tương rất nhạt, nhưng Tống Lam lại có thể cảm nhận được cô rất vui vẻ.
Điều kiện tiên quyết để đi theo con đường thứ ba là phải nắm vững toán học cao cấp.
Trải qua một hồi quy nạp tổng kết, ba phương thức trở nên mạnh mẽ ở năm 2166 đã mơ hồ lộ ra ở trước mắt hắn -- đây tựa hồ là thuộc về đại gia, kẻ chăm chỉ cày cấp cùng học bá.
Vậy là xong.
Hắn một không có tiền, hai lại lười biếng, toán học cao cấp thì ngay cả da lông đều không thông thuộc.
Có vẻ như vào năm 2166 cạnh tranh khốc liệt này, hắn đã được định sẵn là một con cá muối rồi.
Nhưng cá muối cũng có ước mơ.
Tống Lam cũng không có quên mục đích của chính mình khi tới nơi này vào hôm nay, giờ phút này hắn còn đang gánh vác một sứ mệnh trọng yếu, mà hiện tại, chính là thời khắc hắn thổi vang tiếng kèn tiến công.
Sau khi phụ đạo xong kiến thức tính toán, tâm tình xấu của Lục Tương đã bị quét sạch, Tống Lam thừa dịp không khí vừa đúng lúc liền lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh trang web đến bộ phim mình tìm được trước đó.
Đây là một bộ phim kinh điển kể về nhân vật chính thông qua phương thức giả chết, thâu thiên hoán nhật, tránh thoát khỏi thiên la địa võng của kẻ thù vây giết, cuối cùng dùng phương thức khiến kẻ địch ngoài dự liệu hoàn thành cuộc phản kích.
Về cơ bản vẫn là một bộ phim hay.
"Trước đây có người giới thiệu anh bộ phim này cũng không tệ lắm, học xong mệt mỏi xem một bộ phim cũng rất tốt."
"Em..."
"Thư giãn thích hợp cũng rất quan trọng."
Không đợi Lục Tương cự tuyệt, Tống Lam đã bấm chọn phát trực tuyến.
Lục Tương vốn là muốn cự tuyệt, cô từ trước đến nay không có hứng thú gì với điện ảnh thịnh hành, nhưng vừa nghĩ tới Tống Lam hiếm hoi lắm mới đến thăm nuôi mình, cô liền không cự tuyệt nữa mà im lặng xem phim.
Bộ phim dài 2 giờ 13 phút, đánh giá thực tế, thì kết cấu tổng thể của nội dung bộ phim này và những bộ phim cùng loại khác vẫn được khắc cùng một khuôn mẫu, ngay cả thiết kế mà fan khoe khoang là thông qua việc giả chết của nhân vật chính để lừa dối thì cũng đã sớm bị dùng nát bét trong những bộ phim khác rồi.
Cơ mà những gì Tống Lam cần bây giờ chính là một bộ phim bỏng ngô có nhịp độ nhanh như thế này.
"Thật sự là không nghĩ tới nha, nhân vật chính thế mà có thể nghĩ tới việc thông qua cách giả chết để lừa gạt nhân vật phản diện, lúc ấy anh thật sự cho rằng hắn chết chắc rồi."
Đến lúc khúc cuối phim xuất hiện, hắn liền che giấu lương tâm mà cảm thán một câu.
Lục Tương à, em nhất định phải hiểu được khổ tâm của anh nha!
Và lần này, Lục Tương dường như thực sự nghe thấy lời cầu nguyện trong lòng hắn, cô đăm chiêu liếc nhìn phòng bệnh.
“Anh về trước đi.”
Cô lên tiếng: "Chốc nữa em còn có công việc phải sắp xếp.”
"Vậy em làm việc trước đi, ngày mai anh lại đến thăm... Ngày mai em muốn ăn gì?"
"Bánh trứng."
"Được!"
(Hết chương này)
Lúc vui vẻ sẽ không cười to, lúc tức giận cũng sẽ không giậm chân, gặp chuyện buồn bực, cũng sẽ chỉ giống như bây giờ - một người ôm đầu gối rụt cổ ở trên ghế, cau mày nhìn chằm chằm sàn bệnh viện ngẩn người.
Tống Lam ngồi xuống bên cạnh cô, hắn biết lời nói thật vừa rồi hình như đã tạo thành bạo kích đối với Lục Tương: "Kỳ thật với cá nhân anh mà nói, vừa nãy em như vậy vẫn rất đáng yêu.”
Đây không phải là lời nói dối.
Tống Lam luôn tin rằng sức mạnh của bộ não con người là rất mạnh mẽ.
Đúng là điệu cười khẩy gần như cứng ngắc của Lục Tương khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến kẻ sát nhân, thế nhưng, nhưng chỉ cần thông qua trí tưởng tượng tiến hành bổ sung bối cảnh cho Lục Tương, là có thể lập tức lĩnh hội được diệu dụng tương phản đáng yêu kia.
Ví dụ, một nữ cấp trên mặt lạnh không giỏi ăn nói, vì bạn mà lén lút luyện tập mỉm cười.
Nói thật, đối với Tống Lam độc thân hơn hai mươi năm mà nói, ý nghĩ này vẫn là rất có lực hấp dẫn.
"Thật sao?"
Lục Tương nghiêng mặt, nhìn chằm chằm vào Tống Lam.
"Thật, kỳ thật, mỗi người đều có thứ không am hiểu, có đôi khi cũng không cần phải quá mức miễn cưỡng bản thân."
Tống Lam thử khai thông tâm lý cho Lục Tương, "Ví dụ như anh, anh vẫn luôn không giỏi tính toán.”
"Anh không giỏi tính toán sao?"
Chỉ là, hắn trăm triệu lần không nghĩ tới việc khai thông tâm lý của mình thế mà lại đổi lấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
Không phải là không giỏi tính toán rất bình thường sao?
Chẳng lẽ 2166 người nào cũng đều là cao thủ giải tích ư?
Lúc trước hắn còn thi rớt môn này nữa.
"Em có thể dạy anh."
"Đó chỉ là một phép ẩn dụ thôi, ý anh là..."
"Có thể ngay bây giờ."
Thật ra thì, chỉ cần ba chữ "vi phân tích" kia cũng đã làm cho Tống Lam muốn cự tuyệt rồi, thế nhưng hắn vừa giương mắt, liền đối diện với hai mắt Lục Tương, ánh mắt của cô tựa hồ như đang tỏa sáng lấp lánh, lo lắng trước đó đã bị quét sạch.
Không khó để nhận ra rằng cô ấy thực sự muốn tự mình dạy hắn tính toán.
Tống Lam cắn răng một cái, cứng rắn đem lời cự tuyệt nuốt trở về.
Đại trượng phu sinh ra trong thiên địa, há có thể bị vi tích phân hù dọa!
Chỉ là, Tống Lam với tư cách là một người chưa bao giờ nghiêm túc lắng nghe lớp toán cao cấp, lại không bao giờ có thể ngờ rằng mình sẽ bắt đầu một đợt nghiên cứu giải tích mới vào năm 2166.
Chỉ chốc lát sau, hắn liền ý thức được bản lĩnh toán học của Lục Tương cũng không phải giả, cô quả nhiên là cps thành tích trong lĩnh vực toán học cao cấp.
Mà càng làm cho Tống Lam bất ngờ chính là, trong lúc phụ đạo cho hắn, ngay cả biểu tình Lục Tương cũng nhu hòa đi phần nào, nói đến chỗ hưng phấn, trên mặt cô còn nở nụ cười, khác với cảm giác cứng ngắc trước đây, cảm xúc này là phát ra từ nội tâm, vào giờ khắc này, trông cô giống như là nữ sinh nóng lòng chia sẻ món đồ chơi trân quý của mình với các bạn nhỏ khác vậy.
Tốc độ trôi qua của thời gian tựa hồ nhanh hơn, trong lúc hoảng thần, một giờ chớp mắt đã qua.
Trải qua một giờ học tập, Tống Lam hiểu được một chuyện.
Lúc Lục Tương cười rộ lên trông thật là đẹp mắt.
Còn về toán học thì…
Định lý Green* để làm cái gì vậy?
(*Trong toán học, định lý Green đưa ra mối liên hệ giữa tích phân đường quanh một đường cong khép kín C và tích phân mặt trên một miền D bao quanh bởi C. Đây là trường hợp đặc biệt trong không gian 2 chiều của định lý Stokes, và được đặt tên theo nhà toán học người Anh tên George Green.)
"Không ngờ em giỏi toán như vậy."
Để tránh Lục Tương tiến hành trắc nghiệm đột ngột với mình, Tống Lam không thể không chuyển đề tài trước một bước, hơn nữa thông qua sự phụ đạo của Lục Tương, hắn phát hiện ra một việc - - Lục Tương cũng không chỉ am hiểu toán học, dường như cô thật sự thích thế giới do con số và lý trí cấu trúc thành này.
Cô không chút che dấu yêu thích làm cho hắn - loại người xem việc có thể đạt tiêu chuẩn là đã coi như thành công có chút tự ti mặc cảm.
"Bởi vì những người dạy em những điều này đã từng nói rằng kỷ luật này là kết tinh của lý trí con người, nó là chìa khóa để mở rộng cánh cửa mới."
Lục Tương dường như không ý thức được hai đóa hoa ráng đỏ trên má mình có thể nhìn thấy rõ ràng mà nói tiếp: "Người cầm chiếc chìa khóa này, một ngày nào đó có thể mở cánh cửa dẫn đến con đường thứ ba."
Chờ một chút…
Con đường thứ ba?
Lượng tin tức bất thình lình này khiến Tống Lam trở tay không kịp.
Hắn nhớ mang máng đêm xảy ra vụ án Sài Khả, Lục Tương từng phổ cập cho hắn về ba loại phương thức khảo hạch cứu hộ giả, thứ nhất là con đường cấy ghép cơ thể nhân tạo thuộc về những người có tiền, thứ hai là con đường rèn luyện thân thể thuộc về những kẻ chăm chỉ cày cấp, cơ mà con đường thứ ba lại bị Lục Tương lấy lý do "Chuyện không liên quan đến anh" mà bỏ qua.
Nhưng mà, thần thái ngày đó khi cô nhắc tới con đường thứ ba này lại hoàn toàn khác với lúc này.
Giọng nói của Lục Tương tối hôm đó lạnh như băng, dường như gợi lên một đoạn hồi ức không quá vui vẻ của cô, mà hiện tại, tuy rằng nụ cười của Lục Tương rất nhạt, nhưng Tống Lam lại có thể cảm nhận được cô rất vui vẻ.
Điều kiện tiên quyết để đi theo con đường thứ ba là phải nắm vững toán học cao cấp.
Trải qua một hồi quy nạp tổng kết, ba phương thức trở nên mạnh mẽ ở năm 2166 đã mơ hồ lộ ra ở trước mắt hắn -- đây tựa hồ là thuộc về đại gia, kẻ chăm chỉ cày cấp cùng học bá.
Vậy là xong.
Hắn một không có tiền, hai lại lười biếng, toán học cao cấp thì ngay cả da lông đều không thông thuộc.
Có vẻ như vào năm 2166 cạnh tranh khốc liệt này, hắn đã được định sẵn là một con cá muối rồi.
Nhưng cá muối cũng có ước mơ.
Tống Lam cũng không có quên mục đích của chính mình khi tới nơi này vào hôm nay, giờ phút này hắn còn đang gánh vác một sứ mệnh trọng yếu, mà hiện tại, chính là thời khắc hắn thổi vang tiếng kèn tiến công.
Sau khi phụ đạo xong kiến thức tính toán, tâm tình xấu của Lục Tương đã bị quét sạch, Tống Lam thừa dịp không khí vừa đúng lúc liền lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh trang web đến bộ phim mình tìm được trước đó.
Đây là một bộ phim kinh điển kể về nhân vật chính thông qua phương thức giả chết, thâu thiên hoán nhật, tránh thoát khỏi thiên la địa võng của kẻ thù vây giết, cuối cùng dùng phương thức khiến kẻ địch ngoài dự liệu hoàn thành cuộc phản kích.
Về cơ bản vẫn là một bộ phim hay.
"Trước đây có người giới thiệu anh bộ phim này cũng không tệ lắm, học xong mệt mỏi xem một bộ phim cũng rất tốt."
"Em..."
"Thư giãn thích hợp cũng rất quan trọng."
Không đợi Lục Tương cự tuyệt, Tống Lam đã bấm chọn phát trực tuyến.
Lục Tương vốn là muốn cự tuyệt, cô từ trước đến nay không có hứng thú gì với điện ảnh thịnh hành, nhưng vừa nghĩ tới Tống Lam hiếm hoi lắm mới đến thăm nuôi mình, cô liền không cự tuyệt nữa mà im lặng xem phim.
Bộ phim dài 2 giờ 13 phút, đánh giá thực tế, thì kết cấu tổng thể của nội dung bộ phim này và những bộ phim cùng loại khác vẫn được khắc cùng một khuôn mẫu, ngay cả thiết kế mà fan khoe khoang là thông qua việc giả chết của nhân vật chính để lừa dối thì cũng đã sớm bị dùng nát bét trong những bộ phim khác rồi.
Cơ mà những gì Tống Lam cần bây giờ chính là một bộ phim bỏng ngô có nhịp độ nhanh như thế này.
"Thật sự là không nghĩ tới nha, nhân vật chính thế mà có thể nghĩ tới việc thông qua cách giả chết để lừa gạt nhân vật phản diện, lúc ấy anh thật sự cho rằng hắn chết chắc rồi."
Đến lúc khúc cuối phim xuất hiện, hắn liền che giấu lương tâm mà cảm thán một câu.
Lục Tương à, em nhất định phải hiểu được khổ tâm của anh nha!
Và lần này, Lục Tương dường như thực sự nghe thấy lời cầu nguyện trong lòng hắn, cô đăm chiêu liếc nhìn phòng bệnh.
“Anh về trước đi.”
Cô lên tiếng: "Chốc nữa em còn có công việc phải sắp xếp.”
"Vậy em làm việc trước đi, ngày mai anh lại đến thăm... Ngày mai em muốn ăn gì?"
"Bánh trứng."
"Được!"
(Hết chương này)