Ở đâu đó trong khu 17.
Trên con đường rời khỏi khu 17 đến "thế giới bên ngoài", cậu bé đang vội vã chạy về phía trước mà không dám cả quay đầu lại.
Đại ca ca đưa cậu điện thoại di động không nói sai, cái đồ vật thoạt nhìn không bắt mắt này, lại ẩn chứa tri thức mà cậu khó có thể tưởng tượng được, ngay cả hướng dẫn chạy ra "Ngoại giới" cũng không ngoại lệ.
Cậu không thể nhớ mình đã chạy bao lâu, cũng không biết mình đang ở đâu, may mắn duy nhất là mọi người ở khu 17 đang ở trong nhà dưới sự cảnh báo của báo động toàn thành phố, thế nên không thấy một người đi bộ nào trên đường phố cả.
“Thật là không ngoan, thế mà lại bỏ nhà đi.”
Phía trước truyền đến thanh âm khiến trái tim cậu bé cơ hồ dừng lại nửa giây, cửa buồng điện thoại vốn không người thế mà lại bị người ta đẩy ra, người phụ nữ tóc ngắn mang theo vali màu đen không hề báo trước xuất hiện trước mặt cậu.
“Chị đây vì tìm ngươi mà đặc biệt chạy tới loại địa phương này đấy.”
Trên mặt Fiona Elnim vẫn là nụ cười cuồng nhiệt mà lại ngọt ngào kia, cánh tay cô vươn ra làm một động tác mời: "Sao nào? Theo chị đây về đi, nếu không chị sẽ đánh gãy chân ngươi rồi mới đưa ngươi về.”
Hầu như không cần suy nghĩ, cậu bé đã quay lại và chạy theo hướng khác.
Nhưng mà còn chưa đợi cậu bước ra bước thứ hai, thì đã đâm sầm vào một vật thể đang lao tới.
Cánh cửa của cửa hàng tiện lợi bên cạnh cậu bị đẩy ra, Fiona Elnim rõ ràng đang cách cậu mấy chục mét thế mà lại bước ra từ trong đó, sau khi đụng vào cậu bé, cô liền liếc mắt nhìn cái vali màu đen mang theo bên người, nói: "Nhóc xem, hắn cũng chờ ngươi trở về.”
“Ta, ta biết rồi.”
Thấy không còn đường sống chu toàn, nam hài đành phải cắn răng không cam lòng nói.
“Đúng rồi, đây mới là đứa bé ngoan.”
Fiona Elnim trìu mến nắm lấy tay cậu bé như thể cô đang đối xử với đứa em trai vừa bỏ nhà ra đi.
Nhưng mà khi cô xoay người, dị biến lại nổi lên, trong ánh mắt cậu bé xẹt qua một tia hàn quang, chủy thủ giấu trong tay áo đâm thẳng vào lưng Fiona Elnim.
Loại võ nghệ này là đánh lén!
Điện thoại di động nói rằng bộ phận này là một trong những chỗ yếu ớt nhất của thân thể, chỉ cần một kích đắc thủ, là có thể trực tiếp khiến cho đối phương lâm vào trạng thái tê liệt.
Thành công rồi!
Cậu bé vui vẻ.
"Ngươi, đây là... đã đến thời kỳ phản nghịch rồi sao?"
Tiếng kêu thảm thiết trong dự đoán vẫn chưa đến, cậu không tin tà rút dao găm ra xem xét- - vừa rồi cậu rõ ràng đã nhìn thấy phần lưỡi dao đã khảm vào da thịt của Fiona Elnim, ngay sau đó, nam hài mới kinh hãi phát hiện lưỡi dao sắc bén chẳng biết lúc nào bị bẹp dí, đòn tấn công trần đầy niềm tin của cậu vừa rồi hóa ra chỉ là chuôi dao chạm nhẹ vào đối thủ.
"Hay nói là, ngươi đã bị tên cứu hộ giả kia tẩy não."
Ánh mắt Fiona Elnim trở nên âm lãnh, sát khí làm cho cậu bé giống như đặt mình trong hầm băng, không tự chủ được lui về phía sau vài bước rồi ngã ngồi xuống đất.
"Cũng đúng, lúc ấy thế mà liều cả mạng của mình, mới giúp ngươi trốn thoát... Thật sự là một người thông minh ha, lại nghĩ đến việc giấu ngươi vào trong tủ đồ, rồi liều chết đọ sức với ta, làm cho ta lầm tưởng rằng ngươi trốn đi chỗ khác rồi."
Lời nói của cô, thành công gợi lên ký ức tan vỡ trong lòng cậu bé.
Ở tầng hầm ngầm tối tăm không ánh mặt trời kia, trong tủ cất đồ đóng chặt, xuyên qua khe hở cậu đã nhìn thấy ác ma trước mắt từng đi bước một đi về phía người cứu hộ giả bị trọng thương.
Bóng lưng của nàng chặn khuất tầm mắt của cậu, chỉ còn thấy tiếng đè ép cùng thân thể vỡ nát bên ngoài.
"Vì sao, vì sao ngươi không chịu buông tha ta?"
Đánh lén thất bại, cậu bé giờ phút này có khả năng làm gì nữa, cũng chỉ còn lại chất vấn đối phương, cùng với việc dùng ánh mắt căm hận trừng mắt nhìn cô.
"Hả? Không phải hắn đã dạy cho ngươi một chút lẽ thường rồi sao? Ví dụ như, chỉ có trải qua đau đớn ngoài sức tưởng tượng, nhìn thấy tuyệt vọng ở sâu nhất, mới có thể khiến cho thế giới này đơm hoa kết trái, ban cho ngươi món quà tuyệt vời nhất."
Không thèm để ý đến sự hận thù của cậu bé, Fiona Elnim cúi xuống, môi gần như dán vào vành tai cậu bé, thì thầm mấy câu chỉ có hai người mới có thể nghe rõ: "Ngươi có bao giờ nghĩ rằng ta đã sớm phát hiện ra việc ngươi trốn trong tủ đồ, tất cả những gì ta làm hôm đó, đều là để ngươi có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó không?"
Đồng tử cậu bé co rụt lại.
Những ký ức kia nhanh chóng biến ảo, giờ khắc này, những đoạn ký ức mơ hồ dưới sự nhắc nhở của đối phương bắt đầu sống lại, tất cả những gì cậu tin tưởng, cũng lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Cậu phảng phất như trở lại bên trong cái tủ khóa nhỏ hẹp kia, xuyên qua khe hở, cậu đã nhìn thấy Fiona Elnim sau khi ép người cứu hộ giả kia thành thịt băm thì cũng không đi về hướng khác mà xoay người lại, nở nụ cười khát máu mà lại cuồng nhiệt về hướng tủ khóa, cậu trơ mắt nhìn Fiona Elnim bước từng bước một đi về phía mình, cho đến khi gương mặt của cô ta áp sát vào khe hở tủ khóa, mỉm cười nhìn xuyên qua khe hở để quan sát bên trong.
Vài giây sau, cậu nghe thấy tiếng gõ cực kỳ có tiết tấu.
Bên ngoài vang vọng tiếng hát thiếu nhi quen thuộc mà lại âm trầm.
"Thỏ con ngoan, mở cửa ra..."
Một khắc sau, ký ức và hiện thực lặp lại cùng một chỗ, mà tất cả bài hát thiếu nhi cũng biến thành tiếng thì thầm gần bên tai: "Mà ngươi, cũng chưa bao giờ chạy thoát khỏi nơi đó."
Cậu bé đột nhiên nhìn về phía chiếc vali màu đen cao đến quỷ dị kia, cậu dường như đã hiểu được bên trong chứa cái gì.
"Họ nói rằng sự tuyệt vọng thực sự không thể được đánh giá cao nếu không có hy vọng."
Fiona Elnim đứng thẳng người lên, đề cao ngữ điệu, phảng phất như đã giẫm toàn bộ thế giới xuống dưới chân: "Vì ngươi, ta đã đợi ròng rã ba năm, lại làm sao có thể để cho ngươi chạy khỏi trước mắt ta được?
Cô mai danh ẩn tích ba năm, chờ đợi ở trong gian phòng thí nghiệm tối tăm không ánh mặt trời lâu như vậy, tất cả cũng là vì giờ khắc hồi báo này.
"Ngươi đã biết đáp án rồi, thì cũng nên về nhà thôi."
Fiona Elnim bĩu môi về hướng cái rương hành lý màu đen: "Mất đi linh hồn thì cái vỏ rỗng chung quy chỉ là công cụ, mau đi bổ sung bộ phận cuối cùng này đi."
……
……
……
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Fiona Elnim dần dần từ cuồng nhiệt biến thành thiếu kiên nhẫn.
Lại qua hồi lâu, cô vẫn nhìn thân ảnh của cậu bé kia thế mà vẫn còn tồn tại, cuối cùng đột nhiên nói: "Thì ra là thế, khó trách ngươi lại trốn ra khỏi cái trụ sở kia, không ngờ nơi đó còn có người mà ngươi coi trọng."
"Ta đã nói ta sẽ cùng ngươi trở về!"
Cậu bé vật lộn đứng dậy khỏi mặt đất: "Chúng ta đi ngay bây giờ."
"Quá muộn rồi."
Fiona Elnim lắc đầu: "Hy vọng là tạp chất, phải bị loại bỏ, bất quá không cần lo lắng, để chị đây đi giúp ngươi."
“Thật ngại quá, làm phiền hai người một chút.”
Giọng nói của một người đàn ông bỗng xen vào cuộc trò chuyện giữa hai "chị em".
Fiona Elnim nhướng mày, theo tiếng nhìn lại.
Đập vào mắt là một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đầu đội mũ dạ, toàn bộ khuôn mặt đều bị che khuất sau mặt nạ.
Trong khi nói chuyện, người đàn ông đang đỗ một chiếc xe đạp màu xanh xám sang bên đường.
"Toàn thành phố đã ban bố lệnh cấm, vì sao hai vị còn muốn lưu lại trên đường vậy?"
(Hết chương này)
Trên con đường rời khỏi khu 17 đến "thế giới bên ngoài", cậu bé đang vội vã chạy về phía trước mà không dám cả quay đầu lại.
Đại ca ca đưa cậu điện thoại di động không nói sai, cái đồ vật thoạt nhìn không bắt mắt này, lại ẩn chứa tri thức mà cậu khó có thể tưởng tượng được, ngay cả hướng dẫn chạy ra "Ngoại giới" cũng không ngoại lệ.
Cậu không thể nhớ mình đã chạy bao lâu, cũng không biết mình đang ở đâu, may mắn duy nhất là mọi người ở khu 17 đang ở trong nhà dưới sự cảnh báo của báo động toàn thành phố, thế nên không thấy một người đi bộ nào trên đường phố cả.
“Thật là không ngoan, thế mà lại bỏ nhà đi.”
Phía trước truyền đến thanh âm khiến trái tim cậu bé cơ hồ dừng lại nửa giây, cửa buồng điện thoại vốn không người thế mà lại bị người ta đẩy ra, người phụ nữ tóc ngắn mang theo vali màu đen không hề báo trước xuất hiện trước mặt cậu.
“Chị đây vì tìm ngươi mà đặc biệt chạy tới loại địa phương này đấy.”
Trên mặt Fiona Elnim vẫn là nụ cười cuồng nhiệt mà lại ngọt ngào kia, cánh tay cô vươn ra làm một động tác mời: "Sao nào? Theo chị đây về đi, nếu không chị sẽ đánh gãy chân ngươi rồi mới đưa ngươi về.”
Hầu như không cần suy nghĩ, cậu bé đã quay lại và chạy theo hướng khác.
Nhưng mà còn chưa đợi cậu bước ra bước thứ hai, thì đã đâm sầm vào một vật thể đang lao tới.
Cánh cửa của cửa hàng tiện lợi bên cạnh cậu bị đẩy ra, Fiona Elnim rõ ràng đang cách cậu mấy chục mét thế mà lại bước ra từ trong đó, sau khi đụng vào cậu bé, cô liền liếc mắt nhìn cái vali màu đen mang theo bên người, nói: "Nhóc xem, hắn cũng chờ ngươi trở về.”
“Ta, ta biết rồi.”
Thấy không còn đường sống chu toàn, nam hài đành phải cắn răng không cam lòng nói.
“Đúng rồi, đây mới là đứa bé ngoan.”
Fiona Elnim trìu mến nắm lấy tay cậu bé như thể cô đang đối xử với đứa em trai vừa bỏ nhà ra đi.
Nhưng mà khi cô xoay người, dị biến lại nổi lên, trong ánh mắt cậu bé xẹt qua một tia hàn quang, chủy thủ giấu trong tay áo đâm thẳng vào lưng Fiona Elnim.
Loại võ nghệ này là đánh lén!
Điện thoại di động nói rằng bộ phận này là một trong những chỗ yếu ớt nhất của thân thể, chỉ cần một kích đắc thủ, là có thể trực tiếp khiến cho đối phương lâm vào trạng thái tê liệt.
Thành công rồi!
Cậu bé vui vẻ.
"Ngươi, đây là... đã đến thời kỳ phản nghịch rồi sao?"
Tiếng kêu thảm thiết trong dự đoán vẫn chưa đến, cậu không tin tà rút dao găm ra xem xét- - vừa rồi cậu rõ ràng đã nhìn thấy phần lưỡi dao đã khảm vào da thịt của Fiona Elnim, ngay sau đó, nam hài mới kinh hãi phát hiện lưỡi dao sắc bén chẳng biết lúc nào bị bẹp dí, đòn tấn công trần đầy niềm tin của cậu vừa rồi hóa ra chỉ là chuôi dao chạm nhẹ vào đối thủ.
"Hay nói là, ngươi đã bị tên cứu hộ giả kia tẩy não."
Ánh mắt Fiona Elnim trở nên âm lãnh, sát khí làm cho cậu bé giống như đặt mình trong hầm băng, không tự chủ được lui về phía sau vài bước rồi ngã ngồi xuống đất.
"Cũng đúng, lúc ấy thế mà liều cả mạng của mình, mới giúp ngươi trốn thoát... Thật sự là một người thông minh ha, lại nghĩ đến việc giấu ngươi vào trong tủ đồ, rồi liều chết đọ sức với ta, làm cho ta lầm tưởng rằng ngươi trốn đi chỗ khác rồi."
Lời nói của cô, thành công gợi lên ký ức tan vỡ trong lòng cậu bé.
Ở tầng hầm ngầm tối tăm không ánh mặt trời kia, trong tủ cất đồ đóng chặt, xuyên qua khe hở cậu đã nhìn thấy ác ma trước mắt từng đi bước một đi về phía người cứu hộ giả bị trọng thương.
Bóng lưng của nàng chặn khuất tầm mắt của cậu, chỉ còn thấy tiếng đè ép cùng thân thể vỡ nát bên ngoài.
"Vì sao, vì sao ngươi không chịu buông tha ta?"
Đánh lén thất bại, cậu bé giờ phút này có khả năng làm gì nữa, cũng chỉ còn lại chất vấn đối phương, cùng với việc dùng ánh mắt căm hận trừng mắt nhìn cô.
"Hả? Không phải hắn đã dạy cho ngươi một chút lẽ thường rồi sao? Ví dụ như, chỉ có trải qua đau đớn ngoài sức tưởng tượng, nhìn thấy tuyệt vọng ở sâu nhất, mới có thể khiến cho thế giới này đơm hoa kết trái, ban cho ngươi món quà tuyệt vời nhất."
Không thèm để ý đến sự hận thù của cậu bé, Fiona Elnim cúi xuống, môi gần như dán vào vành tai cậu bé, thì thầm mấy câu chỉ có hai người mới có thể nghe rõ: "Ngươi có bao giờ nghĩ rằng ta đã sớm phát hiện ra việc ngươi trốn trong tủ đồ, tất cả những gì ta làm hôm đó, đều là để ngươi có thể tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó không?"
Đồng tử cậu bé co rụt lại.
Những ký ức kia nhanh chóng biến ảo, giờ khắc này, những đoạn ký ức mơ hồ dưới sự nhắc nhở của đối phương bắt đầu sống lại, tất cả những gì cậu tin tưởng, cũng lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Cậu phảng phất như trở lại bên trong cái tủ khóa nhỏ hẹp kia, xuyên qua khe hở, cậu đã nhìn thấy Fiona Elnim sau khi ép người cứu hộ giả kia thành thịt băm thì cũng không đi về hướng khác mà xoay người lại, nở nụ cười khát máu mà lại cuồng nhiệt về hướng tủ khóa, cậu trơ mắt nhìn Fiona Elnim bước từng bước một đi về phía mình, cho đến khi gương mặt của cô ta áp sát vào khe hở tủ khóa, mỉm cười nhìn xuyên qua khe hở để quan sát bên trong.
Vài giây sau, cậu nghe thấy tiếng gõ cực kỳ có tiết tấu.
Bên ngoài vang vọng tiếng hát thiếu nhi quen thuộc mà lại âm trầm.
"Thỏ con ngoan, mở cửa ra..."
Một khắc sau, ký ức và hiện thực lặp lại cùng một chỗ, mà tất cả bài hát thiếu nhi cũng biến thành tiếng thì thầm gần bên tai: "Mà ngươi, cũng chưa bao giờ chạy thoát khỏi nơi đó."
Cậu bé đột nhiên nhìn về phía chiếc vali màu đen cao đến quỷ dị kia, cậu dường như đã hiểu được bên trong chứa cái gì.
"Họ nói rằng sự tuyệt vọng thực sự không thể được đánh giá cao nếu không có hy vọng."
Fiona Elnim đứng thẳng người lên, đề cao ngữ điệu, phảng phất như đã giẫm toàn bộ thế giới xuống dưới chân: "Vì ngươi, ta đã đợi ròng rã ba năm, lại làm sao có thể để cho ngươi chạy khỏi trước mắt ta được?
Cô mai danh ẩn tích ba năm, chờ đợi ở trong gian phòng thí nghiệm tối tăm không ánh mặt trời lâu như vậy, tất cả cũng là vì giờ khắc hồi báo này.
"Ngươi đã biết đáp án rồi, thì cũng nên về nhà thôi."
Fiona Elnim bĩu môi về hướng cái rương hành lý màu đen: "Mất đi linh hồn thì cái vỏ rỗng chung quy chỉ là công cụ, mau đi bổ sung bộ phận cuối cùng này đi."
……
……
……
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Fiona Elnim dần dần từ cuồng nhiệt biến thành thiếu kiên nhẫn.
Lại qua hồi lâu, cô vẫn nhìn thân ảnh của cậu bé kia thế mà vẫn còn tồn tại, cuối cùng đột nhiên nói: "Thì ra là thế, khó trách ngươi lại trốn ra khỏi cái trụ sở kia, không ngờ nơi đó còn có người mà ngươi coi trọng."
"Ta đã nói ta sẽ cùng ngươi trở về!"
Cậu bé vật lộn đứng dậy khỏi mặt đất: "Chúng ta đi ngay bây giờ."
"Quá muộn rồi."
Fiona Elnim lắc đầu: "Hy vọng là tạp chất, phải bị loại bỏ, bất quá không cần lo lắng, để chị đây đi giúp ngươi."
“Thật ngại quá, làm phiền hai người một chút.”
Giọng nói của một người đàn ông bỗng xen vào cuộc trò chuyện giữa hai "chị em".
Fiona Elnim nhướng mày, theo tiếng nhìn lại.
Đập vào mắt là một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, đầu đội mũ dạ, toàn bộ khuôn mặt đều bị che khuất sau mặt nạ.
Trong khi nói chuyện, người đàn ông đang đỗ một chiếc xe đạp màu xanh xám sang bên đường.
"Toàn thành phố đã ban bố lệnh cấm, vì sao hai vị còn muốn lưu lại trên đường vậy?"
(Hết chương này)