CHƯƠNG 461
“Nếu em không đồng ý, anh sẽ đi mách bác trai, bác gái đấy.” Lê Chuẩn cười bảo: “Anh thấy hai bác khá hài lòng về anh, vậy nên chắc họ sẽ đứng về phía anh, đúng không?”
“Em đồng ý, em đồng ý…” Tô Huệ Phi gật đầu như gà mổ thóc.
Đường càng ngày càng dài, con đường rợp bóng cây vì mùa xuân đến mà rực rỡ sắc hoa.
Hai người nắm chặt tay bước đi cùng nhau.
Biệt thự Vịnh Nam.
Ban đêm mát mẻ.
Mâu Nghiên vô cùng đau đầu, anh cố chịu đựng sự khó chịu, lục ngăn kéo lấy ra một lọ thuốc, đổ hai viên thuốc vào lòng bàn tay rồi uống nhưng thấy vẫn không thuyên giảm nhiều bèn lấy thêm hai viên nữa, sau đó nuốt xuống.
Cơn đau đầu của anh ngày càng thường xuyên, càng lúc càng đau hơn, nếu Thương Mẫn còn ở cùng anh, e rằng anh sẽ bị bại lộ sớm.
Tiếng mở khóa cửa vang lên, Mâu Nghiên vội cất lọ thuốc vào ngăn kéo, Bạch Chấp từ ngoài bước vào, nhìn thấy Mâu Nghiên đang ngồi trên sofa.
“Tôi về thu dọn đồ đạc.” Ban đầu anh ta chuyển đến đây vì Thương Mẫn sống ở đây, bây giờ cô đã chuyển ra ngoài, anh ta cũng không có lý do gì để tiếp tục ở lại nữa.
Mâu Nghiên không nói gì, cũng không trả lời.
Bạch Chấp đi lên lầu, gần nửa tiếng sau anh ta kéo vali và đeo balo bước xuống.
“Chuyện tai nạn xe thế nào rồi?” Thấy Bạch Chấp chuẩn bị đẩy cửa rời đi, Mâu Nghiên bèn lên tiếng.
“Người nhà đối phương nói không nhận tiền.” Cả ngày nay Bạch Chấp đều ở bệnh viện: “Muốn ra toà.”
Mâu Nghiên đứng dậy, đưa tập tài liệu trên bàn cho anh ta: “Xe do tôi mua, để tôi đi tìm báo cáo vận hành thử, xác nhận camera hành trình có thể sử dụng được bình thường khi về nước.”
“Nói cách khác, khi đỗ xe ở biệt thự có người cố ý động tay động chân.” Bạch Chấp nói một câu khẳng định.
“Tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Mâu Nghiên rũ mắt.
“Đáp án đã quá rõ ràng rồi.” Bạch Chấp không nói nhiều, ngước mắt nhìn lên lầu.
“Ở đây không chỉ có mình cô ấy.” Mâu Nghiên đáp: “Còn có y tá và bác sĩ, tất cả có hơn ba mươi người, hơn nữa Mâu Chí Tình cũng từng tới đây.”
“Ông ta đến, ngày hôm sau các anh liền xảy ra chuyện này, camera giám sát còn bị phá huỷ, những việc này cần có mối quan hệ và tiền bạc, chỉ dựa vào một cô bé lâm vào cảnh khó khăn như cô ấy thì sao làm được?”
“Tại sao anh thà nghi ngờ ba mình cũng không nghi ngờ cô ta?” Bạch Chấp hỏi anh.
Mâu Nghiên không trả lời.
Bởi vì Mâu Chí Tình có tiền án, những chuyện thế này quá giống cách làm của ông ta.
Vụ tai nạn xe của dì út anh năm đó cũng vậy, không có camera hành trình, không có camera giám sát, vậy nên đến giờ anh vẫn chưa thể lật lại vụ án. Rõ ràng bị mưu sát, nhưng anh chỉ có thể từ bỏ việc điều tra tiếp.
“Nếu tôi không ở đây thì người lái xe chính là cô ấy.” Bạch Chấp hờ hững nói: “Nếu là Mâu Chí Tình, ông ta không thể chỉ động đến camera hành trình, phanh xe, động cơ xe đều có thể gây tử vong.”
“Tìm một người bị thương nặng làm thế thân, chẳng qua là vì muốn tống cô ấy vào tù, rõ ràng là không muốn ảnh hưởng đến tính mạng của cô ấy, hoặc là cảnh cáo, hoặc là thời cơ…” Bạch Chấp dừng lại một chút: “Hoặc có thể là…”
“Chỉ vì muốn cô ấy rời đi.”