Chương 169
“Cô, cô nói cái gì?” Mâu Chí Tình bị lời nói đột ngột của Thương Mẫn làm cho cái mặt già nua đỏ bừng.
Thương Mẫn sờ sờ mũi, nghiêm túc đáp lời.
“Bác trai, bởi vì ngài là ba của Mâu Nghiên cho nên tôi gọi ngài một tiếng bác trai, nhưng mà cũng không đại biểu ngài có thể dùng thân phận trưởng bối để ép buộc tôi. Mạc Hậu là người có tính tình như thế nào, chắc là bác biết rất rõ ràng, cô ta căn bản sẽ không thể tha thứ cho việc tôi ở lại bên cạnh Mâu Nghiên, tiêu diệt tôi cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hơn nữa ngài cũng đã nhìn thấy tính tình của tôi không tốt, ích kỉ lại thô tục, tôi không có thói quen chia sẻ đàn ông với người khác, Mạc Hậu muốn xử lý tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ không ngồi yên chờ chết. Cho nên giữa tôi với cô ta cũng chỉ có thể giữ lại một người, hơn nữa tôi có thể đảm bảo người thắng cuối cùng cho dù không phải là tôi thì cũng sẽ không phải là cô ta.”
“Tôi không cần cô phải đồng ý ngay lập tức, Mâu Nghiên cũng biết đề nghị của tôi, tôi tin tưởng là thằng bé sẽ cho cô đáp án cuối cùng.” Mâu Chí Tình quay lưng lại.
Trong lòng của Thương Mẫn lộp bộp.
Mâu Nghiên biết rồi, tại sao anh lại không nhắc tới chuyện này với cô?
“Cô đi đi, chuyến đi đến Milan, tôi hi vọng là cô có thể thuận lợi trở về.” Mâu Chí Tình nâng tay lên.
Thương Mẫn sững sờ đứng nguyên tại chỗ, một hồi lâu sau cô mới cúi người chào Mâu Chí Tình đang xoay người với mình.
“Cảm ơn lời chúc của bác trai.” Thương Mẫn cười lạnh: “Nếu đã như vậy, tôi cũng cho ngài một lời nhắc nhở thiện ý.”
“ngài lớn tuổi rồi, phải thả lỏng tâm hồn một chút, người giúp việc ở bên cạnh cũng phải tìm những người có mắt nhìn, trà hay là đồ ăn, cái nào cũng phải cẩn thận nhìn một lần, dù sao thì tôi cũng sẽ không trung thực giống như ngày hôm nay đâu.”
Sắc mặt của Mâu Chí Tình lại thay đổi.
Thương Mẫn quay người đi ra ngoài, đi đến cửa, cô lại dừng bước.
“À đúng rồi.” Thương Mẫn quay đầu lại khẽ nở một nụ cười duyên: “Bác trai, tôi thật sự không làm cô Mạc bị thương.”
“Chắc là ngài cũng đoán được nếu như tôi thật sự muốn ra tay, có cắt rồi thì cũng sẽ cắt động mạch chủ của cô ta, cũng sẽ không để cho cô ta có cơ hội đến chỗ của ngài cáo trạng.”
Thương Mẫn hoạt bát làm một cái mặt quỷ, bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng trà.
Mâu Khải đứng cạnh ở cửa nhìn thấy cô đi ra, rốt cuộc tinh thần cũng đã được thả lỏng.
Tiêu Song vẫn luôn đứng trong chừng ở cửa, bước tới đẩy xe lăn của Mâu Khải.
“Chú Châu.” Thương Mẫn rất không khách khí gọi Châu Phúc một tiếng: “Đồ của tôi đã có thể trả lại cho tôi chưa?”
Biểu cảm của Châu Phúc hơi khó coi, phất tay cho người mang những đồ vật nhỏ đó lên, Thương Mẫn kẹp tóc của mình, lại dùng cái kẹp màu đen kẹp mái tóc đang rơi tán loạn.
Hành động này rơi vào trong mắt của Châu Phúc chính là đang giễu vỏ dương oai, dù sao thì ông ta cũng đã nghiêm túc kiểm tra cả người cô, nhưng mà thứ lấy được lại là những đồ vật vô dụng này.
Mâu Khải ngồi ở một bên nhìn động tác của Thương Mẫn, khóe miệng nở một nụ cười.
Bây giờ anh ta mới ý thức được thật ra thì cho dù tối nay anh ta không đến đây không, cô cũng có thể thành công thoát khỏi vòng vây, nhưng mà trong khoảnh khắc anh ta nghe cô bị ông cụ mời đến đây, vậy mà anh lại hoảng hốt ngay cả năng lực suy nghĩ cũng không có, anh ta chỉ muốn cứu cô ra ngoài.
“Đi thôi.” Mâu Khải nói với Tiêu Song ở sau lưng.
Tiêu Song đẩy xe lăn của Mâu Khải đi lên phía trước, Thương Mẫn đi theo anh ta, đi cùng với anh ta ra khỏi trang viên.
nhìn bóng lưng đi xa của bọn họ, Châu Phúc trở về phòng trà, thấy Mâu Chí Tình đang theo dõi con rùa nhỏ đã chết của ông ta, ông ta thom thóp lo sợ vội vàng nhận lỗi.
“Ông chủ, là do tôi không có năng lực, xin ông chủ trách phạt.”
Đôi mắt của Mâu Chí Tình nheo lại, rồi lại bật cười.
“Nó cũng chỉ là một con hồ ly nhỏ gian xảo, không trách ông được.” Chân của ông ta đá đá mấy cái hộp quà ở dưới đất, mấy thứ đó bị bung ra: “Đổi nhóm đầu bếp ở trong nhà đi, ông tự mình lựa chọn, phải là người đáng tin cậy, nếu như xảy ra chuyện gì sai lầm thì ông cứ tự tay mà xử lý.”
Rốt cuộc cũng đã bước ra khỏi cửa biệt thự.
Sợi dây cung đang kéo căng của Thương Mẫn cuối cùng cũng đã gãy mất, chân của cô đã không phải là của chính mình nữa rồi, giữa mùa đông giá rét, trên lưng cô lại là mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy người sau lưng lại không đi theo, Thương Mẫn thở phào một hơi, cô mặc kệ bên rìa bồn hoa có sạch hay là không, cô đặt mông yên vị ngồi ở đó.
Mâu Khải nhíu mày: “Không phải là lúc nãy rất có lực lượng hả, ngay cả tôi cũng bị cô hù dọa, lại không ngờ rằng thế mà lại là một con hổ giấy?”
Thương Mẫn đỡ trán, chỉ cảm thấy đầu đau muốn chết: “Tôi cũng chỉ là nói ngoài miệng một chút mà thôi.”