Chương 279
“Huệ Phi, em còn chịu đựng được không?” Lê Chuẩn ngồi xuống đỡ Tô Huệ Phi đứng lên.
Sắc mặt Tô Huệ Phi tái nhợt nhưng cô vẫn gắng gượng gật đầu.
Nhân lúc ba tên kia chưa làm gì được, Lê Chuẩn dìu Tô Huệ Phi ra khỏi phòng.
Lúc ra khỏi căn phòng đó, Tô Huệ Phi mới nhận ra mình đang ở đâu.
Đây là một công xưởng bỏ hoang, bên ngoài là một công trường toàn máy móc đã hư hỏng, đèn cũng đã lúc sáng lúc tối, đang không ngừng nhấp nháy.
Một nơi thế này, dù cô có chết, sợ rằng có rũ xương cũng không ai biết được.
Vậy nên nhìn thầy Lê Chuẩn đang đỡ mình bên cạnh, trong lòng cô cảm tháy rất ấm áp.
“Sao anh tìm được tới đây?” Lúc cô ra ngoài không nói với ai, một nơi không bóng người thế này, Mạc Hậu chắc đã phí rất nhiều công sức để sắp xếp, vì vậy không dễ gì tìm ra được.
“Thương Mẫn gửi cho anh vị trí tương đối, anh tự tìm ra được.” Lê Chuẩn không nhìn cô, lúc nãy đánh nhau khắp người anh đã toàn là mô hôi, giờ phút này trán cũng lắm tắm nước, hai mắt quan sát xung quanh.
“Người theo anh cũng đang ở gần đây, chúng ta ra ngoài trước, ra ngoài sẽ an toàn.” Lê Chuẩn nói.
Tô Huệ Phi nhìn anh đến ngắn người, cười ngây ngốc.
“Thương Mẫn… cậu ấy biết rồi ạ.” Nụ cười cô có đôi chút khổ sở: “Em… em lại gây rắc rối cho cô ấy.”
“Đừng nói vậy.” Rốt cuộc Lê Chuẩn cũng quay lại nhìn cô: “Nếu em xảy ra chuyện, người đau lòng nhát là cô ấy. Nên anh nhát định phải đưa em quay về an toàn.”
Ánh sáng trong mắt Tô Huệ Phi dần mờ đi.
Đau lòng nhất là Thương Mẫn… phải rồi, bọn họ là bạn tốt, cô không nên hoài nghỉ tình cảm cậu ấy dành cho mình.
Nhưng nghe những lời này sao cô lại muốn khóc chứ?
Anh ấy vì sợ Thương Mẫn đau lòng nên mới cứu cô? Nếu cô không phải bạn của Thương Mẫn, có phải anh sẽ không cứu cô không?
Tô Huệ Phi cảm thấy nhoi nhói trong lòng, rốt cuộc đã ngã xuống.
“Tô Huệ Phi.” Lê Chuẩn lo lắng, anh vội vàng giữ lấy Tô Huệ Phi: “Em thấy sao rồi?”
Mặt Tô Huệ Phi tái nhợt như tờ giấy, cô mở miệng muốn nói chuyện nhưng chỉ nói được máy tiếng thều thào, không nghe ra được gì cả.
“Tô Huệ Phi…” Lê Chuẩn chạm phải thứ gì đó nhớp nháp trên áo khoác, chiếc áo ban nãy anh cởi ra mặc lên cho cô giờ phút này đã toàn là máu, ban nãy trời tối anh không phát hiện ra.
Anh đưa tay lên, trên tay toàn là máu. Anh lo lắng vô cùng, xót xa nhìn Tô Huệ Phi.
“Chúng mày đâu rồi?” Cách đó không xa có tiếng ai đó, hình như là tiếng của một trong ba tên ban nãy.
Lê Chuẩn không nghĩ được nhiều hơn, anh bề Tô Huệ Phi lên, đi qua những cỗ máy móc hư hỏng, cuối cùng cũng tìm được một vị trí an toàn.
Ý thức Tô Huệ Phi giờ phút này đã gần như mơ hồ, nếu lần trước ngắt đi vì đau thì lần này là vì mất máu quá nhiều.
Cô đã mắt máu quá nhiều, lúc nãy đã dùng hết sức để giãy dụa, có thể đi được tới đây với Lê Chuẩn đã là toàn bộ ý chí cô có được.
“Huệ Phi.” Lê Chuẩn nhỏ giọng: “Em bị thương ở đâu?”