Chương 128
“Tôi cảm thấy cô nói đúng.” Mạc Hậu không nhịn được vỗ tay cho Thương Mẫn: “Cô thông minh hơn tôi tưởng tượng, nhưng mà, giám định tâm thần này, tôi đã sớm làm từ mấy năm trước rồi. Trầm cảm nặng mà, có lúc nghĩ không thông làm những chuyện quá đáng cũng là bình thường, dù là lỡ tay giết vài con tép như cô thì cũng không có gì to tát cả. Tôi chính là trời sinh tốt số, nhà họ Mạc là hậu thuẫn kiên cường nhất của tôi, ông cụ Mâu cũng một lòng muốn tôi làm vợ Mâu Nghiên, cô có thể làm gì tôi?”
Đáy lòng Thương Mẫn giật giật.
Gia đình phải thế nào mới có thể dạy dỗ ra giá trị quan như vậy? Giết mấy người còn không có gì to tát? Bản thân cô ta không phải người sao? Lại có thể nói mạng người rẻ rúng như vậy?
“Vậy cũng thật khéo, con người tôi ấy, thích chống đối, chuyện càng không cho tôi làm tôi lại càng muốn thử. Cô quả thực sinh ra đã cao quý, nhưng gia thế cũng không phải tiêu chuẩn có thể phân nhân phẩm, điều tôi muốn, cũng không chỉ là Mâu Nghiên mà thôi.” Thương Mẫn cười, cô như hiểu ra, nhìn Mạc Hậu chớp chớp mắt.
“So với giấu giấu diếm diếm, không bằng tôi liền quang minh chính đại làm cho cô xem. Người như cô, sợ là bài học có lớn cũng không cách nào đánh thức được lương tri cô, vậy thì cũng không cần vòng vo nữa.”
Thương Mẫn lại bước tới gần cô ta một bước.
“Tôi có thể lựa chọn ở bên Mâu Nghiên, để anh ấy nuôi cả đời, với năng lực của anh ấy, anh ấy tuyệt đối có thể bảo vệ được tôi chu toàn, nhưng tôi không. Vì trên tay cô còn thiếu tôi một mạng người, tôi sẽ không để Du Thắng chết lãng phí, tất cả những việc thương thiên hại lý cô từng làm, tôi đều phải từ từ nói với thiên hạ, những đau đớn Du Thắng từng chịu trước khi chết, tôi cũng muốn trả lại gấp trăm lần nghìn lần cho cô.”
“Mạc Hậu, nói cho cùng, tôi vẫn phải cảm ơn cô, cô thay tôi đánh gục Thương Tuyết, sau đó thay thế vị trí của cô ta trong lòng tôi, mục tiêu nửa đời trước của tôi chính là nhằm vào cô ta, mà bây giờ, đổi thành cô rồi.”
Sắc mặt Mạc Hậu hoàn toàn trầm xuống.
“Chuyện hôm nay chỉ là khởi đầu, từ hôm nay, cô sẽ phát hiện, tôi sẽ như một cái bóng không cắt được đi theo cô, quấy rầy cô, trào phúng cô, cuộc sống của cô, tình cảm của cô, sự nghiệp của cô, tôi phải tách rời từng cái một, cho tới khi cô từ trên mây rớt cuống, cho tới khi cô cũng trở thành người bình thường mà chết cũng chả sao trong miệng cô.”
Bước chân Mạc Hậu lùi về sau một bước, cô ta không rõ, tại sao khí thế của Thương Mẫn thoáng chốc lại trở nên mạnh mẽ như vậy, ánh mắt đó, cô ta thậm chí cảm thấy có chút đáng sợ.
“Cô…cô không làm được.” Mạc Hậu nuốt nước bọt.
“Đừng cho rằng chỉ có cô có núi dựa, ba cô và ông cụ Mâu quả thực có thể đỡ cô trận nữa, nhưng mà, Đạt Phan bây giờ, là Mâu Nghiên làm chủ, anh ấy còn trẻ, dù là hao phí thời gian cũng có thể hao phí tới ngày người đời trước nhập thổ. Cô cảm thấy có phải vậy không? Cô Mạc?”
Lời của Thương Mẫn vừa dứt, đèn đường bỗng sáng lên, ngay trên đỉnh đầu hai người họ, chiếu sáng huy hoàng chỗ này.
Mạc Hậu sợ giật nảy, lúc lại nhìn sang sắc mặt Thương Mẫn, cô đã khôi phục dáng vẻ xinh đẹp, vươn tay ra, vỗ vỗ vai cô ta.
“Sao vậy? Gần đây vừa xem xong một bộ phim Hàn, học vai nữ chính đọc một đoạn lời thoại, có phải rất có cảm giác không?” Thương Mẫn cười hề hề, trong mắt có muôn vàn ánh sao.
Phim Hàn?
Mạc Hậu tức giận, cô ta hung hăng hất tay Thương Mẫn ra.
Thương Mẫn cũng không giận, đút hai tay vào túi, cười xán lạn: “Được rồi, sắc trời đã muộn rồi, cô Mạc về nhà phải chú ý an toàn ớ.”
Cô cười ngây thơ, giống như người nói những lời vừa rồi không phải cô. Mạc Hậu liếc mắt, thậm chí cũng không nghĩ ra lời để phản bác cô.
Thương Mẫn lướt qua cô ta, đi tới bên đường.
Lúc vai lướt qua nhau, khóe môi Thương Mẫn khẽ nhếch lên, nụ cười lại hạ nhiệt độ.
Tô Huệ Phi không dám yên tâm rời đi, luôn canh chừng ở không xa, thấy Thương Mẫn đi ra, mới chạy tới.
“Thế nào? Cô ta vừa nãy có bắt nạt cậu không?” Tô Huệ Phi vội đánh giá cô từ trên xuống dưới, xác nhận cô không bị thương.
“Yên tâm.” Thương Mẫn không để tâm: “Vừa nãy mình chọc cô ta tức nghẹn.”
Tô Huệ Phi đánh một cái lên người Thương Mẫn: “Cậu không cần mạng nữa dám chống đối cô ta, cậu quên chuyện của Thương Tuyết và Du Thắng rồi?”
Thương Mẫn kéo tay cô ấy: “Chính vì có ví dụ của Thương Tuyết và Du Thắng nên tớ mới phải cứng rắn một chút. Chẳng lẽ tớ quỳ xuống cầu xin cô ta tha thứ thì cô ta sẽ bỏ qua cho tớ sao? Với tính tình Mạc Hậu, tớ càng sợ cô ta thì cô ta sẽ càng cảm thấy tớ dễ bắt nạt, đã thế nào cũng không có cách thay đổi kết cục bị cô ta nhằm vào, tại sao tớ phải nhịn?”
Tô Huệ Phi thở dài: “Tớ đương nhiên biết đạo lý này, chỉ là, với địa vị hiện tại của cô ta ở Đạt Phan, cậu đối chọi với cô ta, chỉ sợ không có được quả ngon ăn.”
“Cho nên.” Thương Mẫn cười tinh quái: “Đi con đường phản diện, khiến phản diện không còn đường để đi. Từ lúc năm tuổi tớ đã bắt đầu đấu trí đấu dũng với Thương Tuyết, cậu xem thua thiệt mười bảy năm của tớ là lãng phí sao?”
Một trà xanh thượng vị và một bạch liên hoa như Triệu Lan Chi và Thương Tuyết cô cũng đã lĩnh giáo rồi, nói cho cùng, cô còn nên cảm ơn họ truyền dạy nhiều năm như vậy.