CHƯƠNG 302
Còn cái tên phá nhà Mâu Nghiên ấy, nếu như một ngày nào đó nghĩ quẩn làm cho mình phá sản, vậy còn không phải là cô sẽ nuôi anh, để anh vực dậy một lần nữa?
Tô Huệ Phi nằm ở trên giường đã một ngày một đêm, tuy nói là vết thương ở trên ngực không cho phép cô chuyển động, nhưng mà cô vẫn luôn rất hiếu động. Ngủ lâu như vậy, xương khớp đã bắt đầu nhức mỏi.
Trời tối đen, cô ngồi ở trên giường nhàm chán xem tivi, bắt hết kênh này đến kênh khác, mấy cái ngôn ngữ không hiểu làm cho cô cảm thấy bực bội.
Lê Chuẩn kế bên giường vẫn còn chưa tỉnh lại, Tô Huệ Phi nhìn đồng hồ một chút, cảm thấy có chút không đúng.
Không phải nói là bị thương không nặng hả? Thể lực chỉ bị tiêu hao mà thôi, nhưng mà ngủ lâu như vậy rồi, sao vẫn còn chưa tỉnh lại?
Không phải là…
Tô Huệ Phi vừa mới nghĩ như vậy, trong lòng lại dâng lên cảm giác bất an, cô che ngực bước xuống giường chậm rãi đi đến bên giường Lê Chuẩn.
Mặc dù đã uống thuốc giảm đau, nhưng mà cảm giác đau đớn ở trên người tuyệt đối không giảm đi, Tô Huệ Phi vừa mới dùng sức một chút, cô sắp bị cơn đau ép phải rời khỏi thế giới xinh đẹp.
Nhưng cho dù là như thế, cô vẫn đi đến bên cạnh Lê Chuẩn.
Người đàn ông ở trên giường nhắm chặt mắt, mặt hướng ra phía cửa sổ, Tô Huệ Phi nhíu mày nhìn chằm chằm anh ta, vươn tay ra, run rẩy đặt tay ở trước mũi anh ta.
Ông trời ơi, tuyệt đối đừng có giống như là cô đã nghĩ nha.
Tô Huệ Phi nín thở, mãi cho đến khi đầu ngón tay cảm nhận được khí tức ấm áp.
Vẫn may là vẫn còn thở, Tô Huệ Phi yên tâm rồi.
Nhưng mà sao anh ta vẫn còn chưa tỉnh lại?
Tô Huệ Phi không thể chống đỡ nổi, dứt khoát ngồi xuống ở bên giường của Lê Chuẩn.
Trong lúc ngủ, gương mặt của người đàn ông dịu dàng, ngược lại không có bộ dạng đáng ghét khi đối mặt với cô lúc tỉnh táo.
Tô Huệ Phi nhìn anh ta thật cẩn thận, nhớ đến lúc mình và Lê Chuẩn mới gặp nhau, chính là một trò cười không chịu dừng. Lúc đó vì để cho Thương Mẫn thuận lợi rời khỏi Nova, cô nói mình là bạn gái của anh ta, còn ôm lấy bắp đùi của anh ta, làm cho đám người vây xem.
Người đàn ông to con như thế, rõ ràng cô không phải là đối thủ của anh ta, nhưng mà bất ngờ là anh ta lại không làm tổn thương tới cô.
Về sau, anh ta nhốt cô trong Nova ròng rã cả một ngày, cô chửi bới ở trong phòng mà anh ta thì lại lấy một cái ghế ngồi canh ở cửa, mặc cho cô hết đấm rồi lại đá, nhưng vẫn không chịu thả cô ra, làm hại cô còn tưởng là Thương Mẫn vay nặng lãi ở đâu rồi lấy cô ra để trả nợ.
Nhớ đến những chuyện đó, Tô Huệ Phi không khỏi nở nụ cười.
Cô nhìn chăm chú vào gương mặt của Lê Chuẩn, nhìn gương mặt thanh tú của anh ta, không khỏi xuất thần.
Một gương mặt như thế, làm gì giống như là người đàn ông đã hai mươi tám tuổi, cho dù có nói anh ta đã mười tám tuổi thì cô cũng tin.
Lông mày đậm, cặp mắt đào hoa cười lên rất câu người, còn có sống mũi thẳng, cùng với… đôi môi vừa nhìn là đã biết rất mềm mại…
Anh ta như thế này, chẳng trách cô sẽ suy nghĩ lệch lạc, cảm thấy anh ta với Mâu Nghiên mới là một đôi trời sinh.
Nhưng mà… ánh mắt của Tô Huệ Phi thoáng nhìn qua, trong đầu lại nhớ đến vẻ đánh nhau dũng mãnh của Lê Chuẩn.
Anh ta giống như là một anh hùng, lần nào cũng đứng trước mặt Thương Mẫn xông pha chiến đấu vì cô, tối ngày hôm qua còn cứu cô từ trong quỷ môn quan trở về, để cô không bị những tên súc sinh ấy chà đạp.
“Nếu như là ở cổ đại…” Tô Huệ Phi nhịn không được mà lầm bầm một câu: “Anh cứu tôi như thế, tôi phải lấy thân báo đáp.”
Chỉ là người này thích Thương Mẫn.