Chương 144
“Thời gian đến rồi, xin kết thúc nói chuyện.” Nhân viên quản tù thúc giục ở bên cạnh.
“Cho nên chị hiểu rồi chứ? Tất cả những thứ này đều là số trời, kể từ đêm đó, giữa chúng ta, đã được định sẵn là không thể hoà giải, vĩnh viễn chỉ có thể đứng ở hai phía đối địch, đi lại con đường mà mẹ chúng ta từng đi qua…”
“Ý gì?” Thương Mẫn sốt sắng mà vỗ vỗ cửa kính: “Không phải cô cố ý câu dẫn Du Thắng sao? Không phải cô gài Du Thắng sao?”
Điện thoại trong tay của Thương Tuyết đã bị cảnh sát đoạt đi, bên tai truyền đến tiếng tút tút, Thương Mẫn đặt ống nghe xuống, vỗ vỗ cửa kính.
Miệng của Thương Tuyết động đậy, nói gì đó, nhưng giọng nói của cô ta đã bị cách li, cô không nghe được gì nữa.
Thương Mẫn cúi thấp đầu bước ra khỏi phòng thăm nuôi.
Mâu Nghiên đang ngồi xem báo trên ghế, ngẩng đầu nhìn lên, buông tờ báo ở trong tay xuống.
“Nói chuyện xong rồi?” Anh đứng dậy đi đến bên cạnh Thương Mẫn.
Thương Mẫn không nói gì, cô vẫn còn đắm chìm vào những lời nói của Thương Tuyết mà không thoát ra được.
Cô hận Thương Tuyết, đây chính là sự thật không thể thay đổi được trong nhiều năm qua, nhưng mà bây giờ Thương Tuyết lại phải sống trong tù, một chút cảm giác vui vẻ vì đã báo được hận thù cũng không có.
Nhưng mà cô lại không đồng ý với cách nói của Thương Tuyết rằng cảm thấy tất cả những chuyện này đều là báo ứng, giữa bọn họ rõ ràng có thể có cách ở chung tốt hơn, nhưng mà cả hai người bọn họ đều không cho nhau cơ hội.
“Về nhà thôi.” Thương Mẫn thở dài, nhẹ giọng nói.
Mâu Nghiên cảm thấy tâm trạng của cô rất thấp, anh bước lên nắm chặt lấy tay của cô, dẫn cô đi ra ngoài.
Thương Mẫn nhìn Mâu Nghiên nắm tay cô, cảm nhận được sự ấm áp đến từ lòng bàn tay anh, cô nở nụ cười.
Chắc là vậy, cuộc sống của cô rối loạn, nhưng mà ít nhất là vẫn còn có Mâu Nghiên ở bên cạnh cô.
Lúc bước đến cổng nhà tù lại gặp được một bóng dáng quen thuộc ở cổng.
Không gặp nhau một đoạn thời gian, Triệu Nhã Liên đã không còn ánh hào quang như trước đó, gương mặt gầy guộc, tóc bạc trắng, những món đồ trang sức mà bà ta yêu thích nhất cũng đã bị tháo xuống hết toàn bộ, giờ phút này bà ta mang ánh mắt cầu xin nhìn về phía cửa nhà giam, không biết đang nói cái gì.
“Bà ta lại tới nữa.” Người canh nhà tù lắc đầu.
“Mấy người quen bà ta hả?” Thương Mẫn có chút tò mò.
“Cái bà cụ này ấy à, kể từ khi con gái của bà ta được đưa đến đây thì ngày nào bà ta cũng đứng trông chừng ở cửa nhà tù, đã đuổi đi nhiều lần lắm rồi mà không thành công, còn thuê một căn phòng trọ ở gần đây, nói là mình phải ở tù với con gái mình, cô nói xem đây có phải là do tạo nghiệp không chứ?” Người canh tù lắc đầu bất đắc dĩ.
Trong lòng Thương Mẫn có hơi xúc động, tuy là nói Triệu Nhã Liên đối xử với cô không có ý tốt, nhưng mà Thương Tuyết là con gái ruột của bà ta, bây giờ Thương Tuyết đã vào tù, mối quan hệ với Thương Liên Thành lại cương cứng như thế, chắc có lẽ là tâm trạng đã sớm sụp đổ.
“Chúng ta đi ra từ cửa sau đi.” Mâu Nghiên không muốn để Triệu Nhã Liên lại làm Thương Mẫn cảm thấy phiền lòng hơn, nhưng mà Thương Mẫn lại lắc đầu, cười cười với anh.
Cô buông lỏng tay của Mâu Nghiên ra, đi về phía cổng.
Triệu Nhã Liên đang dây dưa với người canh cửa, nhìn thấy bóng dáng của Thương Mẫn thì có hơi kinh ngạc, phản ứng đầu tiên chính là lùi về phía sau một bước.
“Tại sao cô lại ở đây?” Triệu Nhã Liên trừng mắt nhìn cô, bà ta nhìn nhìn ra sau lưng Thương Mẫn, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy bóng dáng của Mâu Nghiên: “Các người lại đến hại Tuyết nhà tôi nữa à, con bé đã bị nhốt vào rồi, các người còn muốn như thế nào nữa?”
Thương Mẫn bước ra ngoài, cô đứng trước mặt Triệu Nhã Liên, ánh mắt ảm đạm.
“Dì Triệu.” Thương Mẫn không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không gọi như thế này: “Chuyện đã đến mức này rồi, dì không thể sống một cách tỉnh táo được hả?”
Triệu Nhã Liên không hiểu ý của Thương Mẫn, chỉ là cảnh giác nhìn cô.
“Lúc nãy tôi đã gặp Thương Tuyết rồi.” Giọng điệu của Thương Mẫn rất bình thản.
Hai mắt của Triệu Nhã Liên sáng lên: “Con bé sao rồi? Con bé có gầy không, ở bên trong có người nào bắt nạt nó không thế, cơm nước có ngon không, sức khỏe của con bé vẫn còn chưa ổn định, sống ở trong đó con bé có chịu được không đây chứ.”
Hỏi liên tiếp mấy câu, Thương Mẫn cảm nhận được sự lo lắng của Triệu Nhã Liên.