Các võ giả của học viện Thanh Long và học viện Chu Tước đều đã sớm trở lại
Ngoài ra, các trưởng lão của các học viện võ thuật khác cũng đang đợi ở đây.
“Sư tôn, Tần Thiên còn chưa đi ra, có phải là gặp nguy hiểm gì rồi không?” Khương Tuyết U giẫm chân, nhìn vào trong rừng, lo lắng nói.
“Yên tâm đi, trời sẽ phù hộ người tốt thôi, không sao đâu.” Vu Xuân Thu trầm giọng nói.
Cuộc trò chuyện của họ bị Ngụy Hướng Đông của học viện Huyền Vũ nghe thấy, Ngụy Hướng Đông khịt mũi nói: “Trong rừng Hắc Phong có rất nhiều yêu quái, nói không chừng Tần Thiên đã bị đám yêu quái ăn thịt rồi cũng nên.”
Thực tế là, Liễu Kiếm Tùng chịu sự sai bảo của Ngụy Hướng Đông nên mới đi ra tay với Tần Thiên.
Đáng tiếc, tài nghệ hắn không bằng nên mới bị Tần Thiên giết chết.
E là đến bây giờ Ngụy Hướng Đông vẫn còn chưa biết tin tức.
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu như tiểu sư đệ ta có gì bất trắc, ta sẽ không để yên cho ngươi” Sau khi Khương Tuyết U nghe xong lời Ngụy Hướng Đông, hắn cau mày tức giận nói.
Lúc này, một vị trưởng lão của học viện Huyền Vũ nhìn về phía Xuân Thu nói: “Xem ra, năm nay số người vượt qua kì sát hạch nhiều nhất vẫn là người của học viện Huyền Vũ ta. Về phần học viện Bạch Hổ, ước chừng sẽ đứng dưới cùng một lần nữa.”
Vị trưởng lão này tên là Ngụy Trùng, thân hình cường tráng, là thúc thúc của Ngụy Hướng Đông
Chính vì được ông ta bảo vệ mà Ngụy Hướng Đông mới có được địa vị cao trong học viện Huyền Vũ.
“Cũng chưa chắc chắn.” Vu Xuân Thu hừ một tiếng, nói.
Hai người vẫn luôn là đối thủ của nhau, luôn tồn tại quan hệ một mất một còn.
Trước sự giễu cợt của Ngụy Trùng, Vu Xuân Thu đương nhiên không muốn hắn chiếm thế thượng phong.
"Vu hộ pháp, xem ra đầu óc của ông thật linh hoạt! Hay là như này, ta với ông cược 100 vạn lượng! Nếu người của học viện Bạch Hổ có thể thông qua kì sát hạch, vượt qua học viện Huyền Vũ, thì là ông thắng, còn nếu không, ông đưa ta 100 vạn lượng, ông thấy thế nào?”
100 vạn lượng là một con số lớn, cho dù là thân phận trưởng lão, hay là thân phận hộ pháp đi chăng nữa, cũng phải cảm thấy vô cùng sót ruột.
Một trưởng lão của học viện Thanh Long nói: “Vu hộ pháp, đánh cược đi, chúng ta không thể để mất khí thế như vậy được!”
Một mỹ nữ bên học viện Chu Tước đứng ra thuyết phục: “Thôi bỏ đi, số người thông qua kỳ sát hạch ở học viện Huyền Vũ đều đứng nhất. Cùng cược với Ngụy trưởng lão, chỉ có thể là tay không dâng bạc mà thôi.”
Không khuyên nhủ ông ta thì không sao, nhưng những gì người phụ nữ xinh đẹp vừa nói thực sự đã khơi dậy ý không chịu thua của Vu Xuân Thu.
“Cược thì cược, ai sợ ai?” Xuân Thu nói, ông cũng không màng Khương Tuyết U kéo góc áo của mình.
“Hahaha, được! Đến lúc đó, mọi người sẽ làm nhân chứng cho chúng ta, để có người thua sau này lại không chịu trả nợ.” Ngụy Trùng cười tự đắc, như thể một 100 vạn lượng bạc đã thuộc về tay ông ta.
Không lâu sau khi hai người cược, Tần Thiên và những người khác bước ra từ rừng Hắc Phong.
Nhìn thấy Tần Thiên không sao cả, Vu Xuân Thu và Khương Tuyết U đều thở dài một hơi nhẹ nhõm.
“Hửm”
Nhìn thấy Tần Thiên bình yên vô sự bước ra ngoài, Ngụy Hướng Đông dụi dụi mắt, còn tưởng mình đã nhìn nhầm.
“Làm sao có thể? Liễu Kiếm Tùng đã quên lời của ta nói rồi sao? Hay là, Tần Thiên trốn ngay khi tiến vào rừng Hắc Phong nên Liễu Kiếm Đông mới không thể tìm được hắn ta?” Ngụy Hướng Đông âm thầm nói.
Đúng lúc này, Vu Xuân Thu đi tới bên cạnh Tần Thiên, vỗ vỗ vai của hắn, cười nói: “Không gặp chuyện phiền toái gì chứ?”
Tần Thiên lắc đầu nói: “Có chút phiền toán, nhưng con đã mở đường trên núi, xây cầu dưới nước, phiền phức từng cái đều đã giải quyết xong.”
Không lâu sau, Thạch Lê và những người khác cũng bước ra.
Chẳng qua là, họ vừa khóc vừa nhăn nhó, có vẻ như không hoàn thành nhiệm vụ sát hạch.
“Thạch Lê, thế nào rồi? Mỗi người có được 300 điểm không?” Ngụy Hướng Đông đến bên cậu ta hỏi.
Ngụy Hướng Đông biết rằng sức mạnh của Thạch Lê là võ sư cấp một, cậu ta được coi là võ giả mạnh nhất trong đám người, vì vậy hắn rất kỳ vọng vào cậu ta.
Không ngờ rằng, Thạch Lê lắc đầu nói: “Vốn dĩ là đủ điểm, đáng tiếc là, lại gặp Tần…”
Thạch Lê chưa kịp nói xong, cậu ta liền nhìn thấy Tần Thiên.
Cậu ta vội vàng đem những lời chưa nói xong nhanh chóng nuốt vào trong lòng.
Kể từ trận giao thủ lần trước, Thạch Lê đã vô cùng sợ hãi Tần Thiên, cậu ta không muốn đắc tội với Tần Thiên thêm lần nào nữa.