• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao ta có thể trốn được?"

Tần Thiên lắc đầu, sau đó hắn lấy ra một viên yêu hạch đưa tới trước mặt Mạc Vong Lý.

Thấy thế Mạc Vong Lý càng thêm nghi ngờ, thầm nghĩ: “Chẳng nhẽ yêu thú ở khu vực hai mươi sáu không được thả ra.”

Hắn mau chóng đưa ra quyết định cho dù Tần Thiên có thông qua khảo hạch săn bắn thì hắn cũng phải nghĩ cách loại bỏ thành tích của Tần Thiên.

Chỉ có như vậy mới có thể lấy lòng tông chủ phu nhân.

Mạc Vong Lý cầm yêu hạch vào tay kiểm tra. Sau đó lòng bàn tay hắn xuất hiện một luồng linh khí lau luôn khí huyết còn tươi trên yêu hạch đi.

Sau đó Mạc Vong Lý giơ viên yêu hạch kia lên quát lớn: "Tần Thiên, không ngờ ngươi dám gian lận, dùng yêu hạch đã chuẩn bị trước để lừa dối qua cửa."

"Viên yêu hạch này vừa nhìn đã biết đã lấy từ mấy ngày rồi.

Khảo hạch mà dám gian lận thì đúng là khiến người ta ghê tởm nhất.

"Không có thực lực thì đừng cố, nếu không chỉ khiến người khác khinh thường." Tần Lâm châm chọc.


Lãnh Thanh Uyển cũng lắc đầu vô cùng thất vọng.

Chỉ có Vương Mẫn Nhược cất tiếng: "Rõ ràng ta nhìn thấy Tần Thiên ca cùng đi vào khu vực săn bắn với ta, sao hắn có thể gian lận? Các người nhất định nhầm lẫn rồi."

Đáng tiếc, Vương Mẫn Nhược chỉ là một đệ tử, không ai nghe lời của nàng.

"Phu quân, nếu Tần Thiên thật sự làm vậy thì đúng là nỗi hổ thẹn của tông môn, ta đề nghị gạch bỏ tư cách tham gia khảo hạch của hắn." Tông chủ phu nhân khoan thai nói.

Tần Ưng cau mày, im lặng.

Lúc này Tần Thiên lại lấy ra hơn hai mươi viên yêu hạch, đều là mới lấy từ trên người yêu thú mới giết được, bên trên còn vương lại khí huyết còn tươi.

"Nếu ngươi đã nói ta gian lận, vậy số này là cái gì? Chẳng nhẽ mấy ngày trước ta đã chuẩn bị xong mấy chục viên yêu hạch sao?" Tần Thiên bình tĩnh nói.

Mặc dù giọng hắn không lớn nhưng lại như một cái tát vang dội đập lên mặt Mạc Vong Lý.

Yêu hạch trong tay hắn chỉ cần là người có hiểu biết thì đều hiểu là chúng vừa mới lấy được.

"Đây...làm sao có khả năng?" Mạc Vong Lý sợ ngây người, mà mọi người xung quanh cũng khiếp sợ vô cùng.

Nếu đây là sự thực thì chứng tỏ một điều Tần Thiên dùng hết một canh giờ đã giết được hơn hai mươi con yêu thú.

Tần Lâm và Lãnh Thanh Uyển cũng mang vẻ mặt giật mình.

"Ta đã nói rồi, Tần Thiên ca sẽ không gian lận." Vương Mẫn Nhược vui mừng nói.



"Tần Thiên, ta hỏi ngươi, ngươi thực sự đã giết mấy chục con yêu thú?" Tông chủ phu nhân hỏi.

"Chẳng nhẽ còn có thể giả?" Tần Thiên trả lời.

Tần Ưng vốn dĩ còn thấy vui mừng, điều này chứng tỏ Tần Thiên rất có thực lực.

Nhưng hắn suy nghĩ tiếp thì lại thấy đâu đó không đúng.

Theo quy tắc một khu vực nhiều nhất chỉ có hai đến ba con yêu thú.

Mà khu vực của Tần Thiên có tận mấy chục con yêu thú, thế chẳng phải là có người muốn hãm hại Tần Thiên sao.

Nghĩ đến đây, Tần Ưng lập tức sai Bát trưởng lão đến đó xem xét.

Bát trưởng lão rất nhanh quay lại bẩm: "Tông chủ, khu hai mươi sáu quả thực có hơn hai mươi thi thể của yêu thú, hiển nhiên là vừa mới bị giết.”

Nghe được lời này, Tần Ưng tức giận không thôi, hắn đi thẳng tới chỗ Mạc Vong Lý quát hỏi: "Ngươi giải thích cho ta đây là việc gì?"

Lúc này Mạc Vong Lý nhìn về phía tông chủ phu nhân cầu xin mong được giúp đỡ.

Chỉ đáng tiếc bây giờ tông chủ phu nhân chắc chắn sẽ không nói đỡ cho hắn.

"Điều này, thuộc hạ nhất thời sơ sẩy, xin tông chủ đại nhân trách phạt." Mạc Vong Lý cắn răng nói.

Tần Ưng hừ lạnh: "Hay cho một câu nhất thời sơ sẩy, thiếu chút nữa đã hại con ta. Trách phạt? Vậy ngươi đi chết đi!"

Dứt lời, Tần Ưng đánh ra một chưởng đánh chết Mạc Vong Lý không chút lưu tình.

Mạc Vong Lý suýt nữa đã hại chết con hắn, đương nhiên chết cũng chưa hết tội.

Vốn dĩ Tần Thiên không có quá nhiều tình cảm với Tần Ưng.

Nhưng xem ra Tần Ưng vẫn còn một ít tình cảm phụ tử đối với hắn.

"Thiên Nhi, ngươi thực sự không làm ta thất vọng, thêm vài năm nữa nói không chừng ngươi có thể đuổi kịp đại ca Tần Phong của ngươi rồi." Tần Ưng vô cùng vui mừng nói.

Người nói vô tình, người nghe có ý.

Sắc mặt của tông chủ phu nhân không tốt lắm, nàng thầm nghĩ: "Tần Thiên tên nhãi ranh này, phế đi một cánh tay của Tần Xuyên, giờ lại uy hiếp đến địa vị của Phong Nhi, bất kể thế nào cũng phải giết chết hắn."

Nghĩ đến đây, tông chủ phu nhân tìm tới một gã thân tín.

Nàng lặng lẽ phân phó: "Đến Mục phủ, tìm đại ca ta, Mục Chấn Thiên tới, mang thêm ít cao thủ tới đây."

Sau khi tên đó nhận được lệnh thì lặng yên không tiếng động rời khỏi sân tập võ.

Sắp xếp xong xuôi, nàng mới giả vờ vẻ mặt không liên quan gì đến mình.



"Tiếp theo là vòng khảo hạch cuối: Đấu võ. Bây giờ lão phu sẽ đọc quy tắc. Mỗi người có thể tự do khiêu chiến người khác. Hơn nữa người bị khiêu chiến không được từ chối. Nếu có người thua cuộc hai lần sẽ trực tiếp bị loại. Kết quả cuối cùng sẽ lấy số lần thắng cuộc làm tiêu chuẩn." Bát trưởng lão đọc quy tắc.

"Nếu các ngươi đã chuẩn bị xong rồi thì bắt đầu đi."

Bát trưởng lão nói xong Tần Ưng lại bổ sung một câu: "Vòng cuối cùng bản tông chủ sẽ tự mình quan sát, đừng ai có ý định giở trò trước mắt ta."

Mặc dù hắn ngồi ở trên đài cao, khoảng cách khá xa nhưng ánh mắt sắc bén, nếu như ai dám giở trò thì không qua được ánh mắt của hắn.

Lên sân đầu tiên là hai vị đệ tử xinh đẹp.

Vương Mẫn Nhược và Lãnh Thanh Uyển.

Thực lực của hai người họ không cách biệt lắm, lại là đại mỹ nhân của Phi Ưng tông, vừa lên sân đã thu hút không ít tiếng hoan hô.

Người ủng hộ Lãnh Thanh Uyển rất nhiều nhưng người ủng hộ Vương Mẫn Nhược cũng không ít.

Lãnh Thanh Uyển lên sân như một đóa băng sơn tuyết liên, khí chất lạnh lùng.

Nàng cầm thanh trường kiếm trong tay nói với Vương Mẫn Nhược: "Ra tay đi, ta sẽ không nương tay đâu."

"Ta cũng vậy." Vẻ mặt của Vương Mẫn Nhược nghiêm túc, nàng động cổ tay một chút khiến một cây trường tiên xuất hiện, giống như một con rắn độc hướng về phía Lãnh Thanh Uyển.

Thấy thế Lãnh Thanh Uyển lập tức thi triển kiếm pháp nghênh chiến.

Đáng tiếc trường tiên của của Vương Mẫn Nhược giống như trời sinh đã khắc chế kiếm của Lãnh Thanh Uyển. Lãnh Thanh Uyển nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong.

Vương Mẫn Nhược không hề do dự lập tức thừa thắng xông lên không ngừng áp chế cuối cùng đánh bay luôn vũ khí của Lãnh Thanh Uyển ra ngoài.

Sau mấy chục hiệp cuối cùng Lãnh Thanh Uyển cũng thua cuộc.

Nàng ta lúc này vô cùng phẫn nộ.

Vốn dĩ nàng ta còn cho rằng thực lực của mình ở vòng này có thể vào được ba thứ hạng đầu.

Nhưng vừa mới lên sân đã bị Vương Mẫn Nhược đánh bại, thật sự khiến nàng mất tự tin.

"Đã nhường rồi." Vương Mẫn Nhược cười nhẹ một tiếng rồi tới bên cạnh Tần Thiên nói: "Tần Thiên ca, sao nào, biểu hiện của ta cũng được chứ?"


"Ừ, nếu mấy chiêu của ngươi có thể ăn khớp với nhau hơn thì nàng ta sẽ bị đánh bại nhanh hơn." Tần Thiên nói.


Lãnh Thanh Uyển ở bên nghe thấy thì trong lòng trào lên một luồng lửa giận, nàng cảm thấy Tần Thiên đang chế nhạo nàng vì thế lại nói: "Tần Thiên, nếu ngươi đã lợi hại như thế thì chúng ta luận bàn một chút đi."


Nàng suy nghĩ rằng Tần Thiên mới thức tỉnh huyết mạch ba tháng trước, lại còn là phế huyết mạch nên cho dù sức mạnh có lớn hơn nàng một chút cũng không phải là đối thủ của nàng.


"Được thôi." Tần Thiên gật đầu, thong dong bình tĩnh bước tới đối diện Lãnh Thanh Uyển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK