• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tần Thiên, không phải sợ bọn họ, có ta ở đây che chở thì ai cũng không dám làm gì ngươi!" Khương Tuyết Ưu cũng chú ý tới ánh mắt của mấy người Ngụy Hướng Đông, nàng hừ lạnh nói.

Tần Thiên gật đầu, thu hồi lại ánh mắt. Hắn đương nhiên cũng không e ngại gì đám người Ngụy Hướng Đông.

"Các ngươi nhớ kỹ cho ta, trong thời gian kiểm tra nếu gặp được người của viện Bạch Hổ thì nhất định đừng có nương tay, thay ta gửi lời chào hỏi đến bọn họ." Ngụy Hướng Đông đứng ở bên kia lớn giọng nói, có thể nghe ra được ý tứ khiêu khích rõ ràng của hắn.

"Ngụy sư huynh, ta nghe nói vào thời điểm khảo hạch mỗi năm viện Bạch Hổ đều đứng chót, điều này là thật hay giả?" Một tên đệ tử mới của viện Huyền Vũ cố tình hỏi.

"Điều này còn có thể giả sao? Chỉ đáng tiếc, mắt của bọn họ cao hơn trời nên trước giờ chưa từng nhận thấy được chỗ thiếu sót của bản thân." Ngụy Hướng Đông nói một cách châm chọc.

Ngụy Hướng Đông nói xong câu này thì phía bên chỗ viện Huyền Vũ lại truyền đến một tràng cười lớn.


"Như này còn có thể nhịn?" Tần Thiên nhìn về phía Khương Tuyết Ưu hỏi.

Cho dù Tần Thiên không muốn gây náo động nhưng một khi đã bị châm chọc hắn đương nhiên cũng cảm thấy rất phiền toái.

"Mấy năm nay, viện Bạch Hổ càng ngày càng đi xuống, không có được thành tích gì đáng nói. Nếu không cũng sẽ không bị người khác coi thường như vậy." Khương Tuyết Ưu nói.

Từ lúc sự kiện kia xảy ra cũng đã được vài năm rồi nhưng viện Bạch Hổ vẫn chưa gượng dậy nổi.

"Cái tên tiểu tử tên Tần Thiên kia, ta thấy ngươi và Khương Tuyết Ưu đứng với nhau gần như vậy, chắc hẳn mối quan hệ của hai người các ngươi chắc không tồi đúng không? Như này nhé, nể mặt của nàng ấy, ngươi qua đây dập đầu với ta ba cái thì ta sẽ để cho ngươi thông qua kiểm tra của võ phủ lần này." Ngụy Hướng Đông cực kỳ kiêu ngạo nói.

Đúng lúc này, người của viện Chu Tước và viện Thanh Long cũng đã đi tới nơi này hóng chuyện.

"Ái chà, người của viện Huyền Vũ cũng hơi quá đáng rồi đấy, cứ bắt nạt người của viện Bạch hổ suốt vậy." Một cô gái tóc đỏ của viện Chu Tước nói.



"Ai bảo mối oán giận của bọn họ dồn nén quá sâu rồi. Cũng do viện Bạch Hổ quá yếu, mấy năm nay cũng không xuất hiện được một thiên tài chân chính nào." Một sư huynh của viện Thanh Long nói.

Nếu lấy bốn viện ra để xếp thứ tự thì viện Thanh Long hoàn toàn xứng đáng xếp thứ nhất.

Tiếp theo là viện Huyền Vũ.

Xuống dưới nữa là viện Chu Tước.

Mà viện Bạch Hổ chỉ đành xếp hạng cuối cùng.

Vì vậy nên rất nhiều đệ tử chính thức của viện Bạch Hổ ở trong võ phủ này đều không ngẩng đầu nổi.

Cũng không có cách nào khác, ai bảo thực lực chỉnh thế của bọn họ lại yếu nhất đây.

Lúc này, Tần Thiên nghe thấy được những lời nói mang tính khiêu khích của Ngụy Hướng Đông thì lạnh lùng nói: "Ngươi thì tính là cái thá gì? Dám bảo ta dập đầu với ngươi, không sợ tổn thọ sao?"

Lời vừa nói ra thì đám người nọ lập tức bùng nổ.

Ai cũng không nghĩ tới tên Tần Thiên này còn chưa chính thức trở thành đệ tử nhập môn thế mà dám cứng như thế, trực tiếp mắng lại bọn người viện Huyền Vũ.

"Tiểu sư đệ, làm tốt lắm! Hả giận thật sự!" Khương Tuyết Ưu vui mừng nói.

"Lần này có kịch hay xem rồi, tính cách của Ngụy Hướng Đông cực kỳ hẹp hòi, tên Tần Thiên này dám mắng hắn khẳng định sẽ thảm rồi." Cô gái tóc đỏ của viện Chu Tước lại nói.

Lúc này tình hình của viện Huyền Vũ và viện Bạch Hổ bắt đầu giương cung bạt kiếm.



"Tiểu tử, ngươi dám nói chuyện với ta như vậy là chán sống rồi đúng không?" Ngụy Hướng Đông cực kỳ tức giận nói.

Vốn dĩ hắn còn muốn đè ép viện Bạch Hổ xuống, nhưng không ngờ tới trực tiếp bị mắng lại.

Điều này quả thực không thể nhẫn nhịn.

"Nói nhảm nhiều thế, muốn chiến thì chiến đi!" Tần Thiên bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Ngụy Hướng Đông bỗng vụt lên định ra tay, hắn dự định phải dạy dỗ cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này một bài học nho nhỏ.

Lúc này, trưởng lão chủ trì kiểm tra của võ phủ đi vào bên trong.

Thấy thế, Ngụy Hướng Đông chỉ có thể thu tay lại.

Nếu như hắn dám làm càn trước mặt trưởng lão thì kết cục nhẹ sẽ bị giam lại, nặng thì trực tiếp bị trục xuất ra khỏi võ phủ.

Vị trưởng lão tên là Lý Không Nham, Tần Thiên có thể cảm nhận được khí tức của hắn đã đạt tới võ sư cấp chín.


Đây chính là chênh lệch giữa Phi Ưng tông và võ phủ Thương Viêm.


Ở đây chỉ tùy tiện nhìn một vị trưởng lão đã có thể ngang bằng với Tần Ưng.


"Các ngươi có thể được tiến cử vào đây thì đều là thiên tài của các gia tộc, có thực lực nhất định. Nhưng nguyên tắc chọn người của võ phủ Thương Viêm chúng ta là thiên tài trong thiên tài, trăm dặm mới chọn được một người. Vì vậy, tiếp theo đây các ngươi phải thể hiện ra thực lực chân chính của mình để cho lão phu có thể nhìn thấy." Lý Không Nham nói từ tốn.


Lời này vừa được nói ra thì phần lớn võ tu trẻ tuổi ở sân tu luyện này bắt đầu xoa xoa tay, chuẩn bị thể hiện năng lực của bản thân ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK