Linh khí trong cơ thể hắn rất mạnh, muốn tiến vào Võ giả Cửu Trùng Thiên chỉ là vấn đề thời gian.
“Ta chỉ cần khai thông ba sợi kinh mạch, đột phá sẽ là chuyện đương nhiên.” Tần Thiên nghĩ thầm.
Thời gian chầm chậm trôi, qua nửa canh giờ, hắn đã khai thông kinh mạch thứ nhất.
Chỉ có điều, hắn phải mất thời gian nhiều hơn chút để khai thông kinh mạch thứ hai, mất cả tiếng đồng hồ.
Thấy trời đã gần sáng, có người hỏi: "Trong thời gian ngắn như vậy hắn có thể đột phá sao?"
"Sau khi trời sáng, e rằng đám người Huyền Vũ Viện sẽ có thể tìm thấy chúng ta."
"Chúng ta làm sao bây giờ? Có đường lui nào khác không?"
Trước sự bàn tán của đám đông, Chương Tuyết cũng có chút lo lắng, cô nói: "Nếu chúng ta bỏ hắn vào lúc này, chẳng phải chúng ta đang đẩy hắn vào hiểm cảnh sao."
“Đợi thêm đi!”
Nghe xong, mọi người cũng chẳng nhiều lời thêm nữa.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, mặt trời đã lên, ánh sáng rực rỡ chiếu vào trong rừng rậm, có thể nhìn thấy rõ ràng cái bóng của mọi người. Mà Tần Thiên vẫn như cũ không có đột phá.
Bởi vì để thăng cấp lên Võ giả Cửu Trùng Thiên cần phải khai thông một sợi chính kinh, mất nhiều thời gian hơn.
Lúc này, một giọng nói chế giễu truyền đến.
"Ta còn tưởng rằng các ngươi trốn ở trên trời rồi chứ! Hóa ra là ở đây, tất cả tự cút ra đây hết cho ta!" người lên tiếng chính là Liễu Kiếm Tùng.
Sau khi trời sáng, Liễu Kiếm Tùng mang theo một đám người tìm đến tận đây.
Sắc mặt đám người Chương Tuyết liền trở nên khó coi.
Tần Thiên là trụ cột, hiện tại hắn còn chưa đột phá. Nếu chỉ dựa vào đám người Chương Tuyết, ngay cả thời gian một nén nhang cũng không trụ nổi.
Thấy đám Chương Tuyết do dự, Liễu Kiếm Tùng nhìn một vòng quanh tứ phía, không thấy bóng dáng của Tần Thiên, hắn liền nói: "Bảo sao các ngươi cứ co rúm lại. Thì ra là tên Tần Thiên đã bỏ chạy! Bỏ lại các ngươi một mình nơi đây! Ha ha ha ha... "
Đúng lúc này, một cỗ linh lực mạnh mẽ từ bên trong truyền ra.
Hơn một chục gốc cây thô to đã bị bật gốc bởi sự chấn động của cỗ linh khí.
“Ai nói ta bỏ chạy?” Tần Thiên chậm rãi đi ra ngoài, lúc này lại đả thông thêm ba sợi kinh mạch, kinh mạch trong cơ thể đạt tới 27 sợi, thăng cấp thành Võ giả Cửu Trùng Thiên.
Giờ đây, sức mạnh mỗi cú đấm của hắn là chín ngàn cân!
Ngoài ra, tốc độ di chuyển, tốc độ tấn công và nhận thức của hắn đều tăng lên đáng kể.
Nhìn thấy Tần Thiên đi ra, đám Chương Tuyết vô cùng vui sướng, như là tìm được kẻ đáng tin cậy để dựa dẫm.
"Ồ? Vậy ngươi trốn ở trong đó tu luyện sao? Nói cho ngươi biết, ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật cũng vô dụng! Hôm nay, ngoài đầu hàng thì ngươi chỉ còn con đường chết!" Liễu Kiếm Tùng lạnh lùng lên tiếng.
Nói xong tay hắn ta làm ra một động tác, độc nhãn võ sư sau lưng hắn ta liền xông về phía Tần Thiên.
"Tần Thiên, ta sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi có thể đánh bại A Hỏa, ta sẽ tha cho những người khác!" Liễu Kiếm Tùng nói.
Theo hắn, cho dù Tần Thiên thăng cấp Võ giả Cửu Trùng Thiên, hắn vẫn còn kém A Hỏa hai cảnh giới nhỏ.
Muốn đánh bại A Hỏa, điều này còn khó hơn lên trời.
Tần Thiên chẳng đếm xỉa Liễu Kiếm Tùng, lấy chân là trung tâm, hơi xoay người sang một bên liền né được đòn tấn công của A Hỏa.
Xoẹt, Xoẹt, Xoẹt!
Ngay lập tức, A Hỏa lại tấn công liên tục.
Thanh kiếm trong tay hắn ta nhìn thì sứt mẻ tàn tạ, nhưng thanh âm khí thế mà nó phóng ra thật kinh người.
Nếu không cẩn thận bị đâm trúng e rằng sẽ trọng thương.
Liễu Kiếm Tùng hờ hững theo dõi trận chiến, trong khi Chương Tuyết và những người khác vô cùng căng thẳng, vì thế cục đối với họ đang bất lợi.
“Thiên Hỏa Lưu Tinh!” Chỉ nghe A Hỏa hét lớn một tiếng, thanh kiếm cùn trong tay hắn dường như hóa thành mấy chục đạo tàn ảnh, nhanh chóng hướng về phía Tần Thiên hòng giết hắn.
“Sát khí trên kiếm nặng như vậy, người này hẳn là đã giết rất nhiều người!” Tần Thiên sau khi cảm nhận được cỗ sát ý đó thì không khỏi nhíu mày.
Vào lúc này, hắn đã đẩy Tuyệt Ảnh Vạn Huyễn đến cực hạn, để lại từng đạo từng đạo tàn ảnh.
Sát khí trên kiếm của A Hỏa toàn bộ đều tấn công tàn ảnh của Tần Thiên.