• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này có không ít ánh mắt đang đặt trên vật màu đen trên tảng đá.

"Đây là cái gì?"

"Chẳng nhẽ đây là hình dạng huyết mạch mà Tần Thiên thức tỉnh?"

"Hình như ta chưa từng nhìn thấy hình dạng huyết mạch như thế này."

Mọi người xung quanh đang không ngừng nghị luận.

Bát trưởng lão quan sát một lúc lâu, lắc đầu nói: "Hồi bẩm tông chủ phu nhân, lão phu chưa từng nhìn thấy loại huyết mạch như thế này."

Tông chủ phu nhân bước xuống bậc thềm, trên người có một loại khí chất cao quý của một người sống an nhàn sung sướng đã lâu, nàng ta nói một cách lạnh nhạt: "Bát trưởng lão chủ trì nghi thức thức tỉnh huyết mạch đã nhiều năm, ngay cả ngươi cũng chưa từng nhìn thấy chứng tỏ huyết mạch Tần Thiên thức tỉnh vẫn chỉ là phế huyết mạch. Nếu đã như vậy thì không thể tiếp tục cung cấp Thối thể đan dược cho Tần Thiên nữa."

Nghe được lời này, Tam công tử Tần Xuyên cười lớn tiếng: "Tên phế vật Tần Thiên này, còn muốn thức tỉnh huyết mạch đúng là trò cười lớn nhất mà ta từng nghe, thật sự làm mất mặt người Tần gia chúng ta!"

"Đúng thế, thiên phú nát như vậy, làm sao có thể so sánh được với Tam công tử? Ta thấy cái vật đen đen đó nhìn cũng khá giống con giun đấy." Đoạn Lôi nịnh nọt phụ họa thêm mấy câu.

Chỉ cần hắn ta có thể khiến Tần Xuyên và tông chủ phu nhân vui lòng thì ngày tháng sau này của hắn ta ở Phi Ưng tông có thể thuận lợi rồi.

"Đoạn chấp sự, ngươi nói hay lắm, ta thấy huyết mạch mà Tần Thiên thức tỉnh chắc chắn là một con giun." Tần Xuyên châm chọc không chút lưu tình.


Lời nói này lại dẫn tới một tràng cười lớn.

Nhưng Tần Thiên lại không vì vậy mà nản lòng.

Người khác nhìn không ra vật màu đen kia là cái gì.

Nhưng Tần Thiên lại vô cùng rõ ràng.

Dưới ánh sáng màu đen ấy chính là huyết mạch Đằng xà.

Mặc dù huyết mạch Đằng xà này còn rất nhỏ bé nhưng tiềm lực phát triển của nó lại vô cùng lớn.

Theo như trí nhớ của Tần Thiên, huyết mạch Đằng xà có thể tiến hóa lên chín cấp, cuối cùng còn có thể biến thành huyết mạch Thốn Thiên Ma Long.

Thời viễn cổ, Thốn Thiên Ma Long là bá chủ mạnh nhất, do dù là cường giả võ đế của nhân loại cũng chỉ là đồ ăn cho Thốn Thiên Ma Long.

Nhưng bởi vì trói buộc quy tắc của Thiên đạo khiến Thốn Thiên Ma Long dần dần biến mất. Có điều huyết mạch của nó vẫn được lưu truyền tới ngày hôm nay.

Nhưng huyết mạch của Thốn Thiên Ma Long vô cùng hiếm có, hàng trăm vạn người cũng khó để thức tỉnh huyết mạch này.

Nếu như Tần Thiên thực sự có thể khiến huyết mạch Đằng xà tiến hóa thành Thốn Thiên Ma Long thì hắn sẽ trở thành võ đạo chí tôn từ trước đến nay chưa từng có.

"Một đám ngu ngốc thiển cận." Tần Thiên lắc đầu nói.

Sau khi thức tỉnh huyết mạch, Tần Thiên quay người rời đi.



Lăng Ngọc vẫn đứng bên ngoài đợi, hắn không muốn Lăng Ngọc vì hắn mà bị mọi người cười nhạo.

"Tông chủ phu nhân, xin người hãy nể tình thân phận con trai tông chủ của Tần Thiên mỗi tháng cung cấp cho chúng ta một viên thối thể đan được không. Bây giờ hắn đang trong thời điểm mấu chốt để tu luyện võ đạo." Lăng Ngọc khẩn cầu nói.

Nếu vì bản thân mình thì Lăng Ngọc chắc chắn sẽ không làm như thế.

Nhưng Tần Thiên là đứa trẻ mà nàng nuôi dưỡng từ nhỏ, từ lâu nàng đã coi Tần Thiên như đứa con của mình.

"Một tên phế vật mà cũng muốn thối thể đan?"

"Để các người ở lại tông môn ăn chùa uống chùa đã là tốt lắm rồi."

"Thối thể đan quý giá như vậy, chỉ để dành cho những đệ tử có thiên phú." Mấy người bao gồm Tần Xuyên đều khinh thường.

Không ngờ, tông chủ phu nhân mở miệng nói: "Mỗi tháng phát cho Tần Thiên một viên thối thể đan cũng không phải không thể. Nhưng một tháng sau là ngày khảo hạch của tông môn. Nếu như Tần Thiên không thể trở thành một võ giả thì hãy cút khỏi Phi Ưng tông.”

Nghe được lời này vẻ mặt của Lăng Ngọc bỗng tái nhợt.

Ít ra ở trong Phi Ưng tông còn an toàn.

Nếu như rời đi thật, không có tông môn che chở thì sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.

"Dì Ngọc, chúng ta không cần cầu xin nàng ta, một tháng sau con nhất định sẽ trở thành võ giả.” Tần Thiên nói xong kéo tay Lăng Ngọc rời đi.

Đời trước, hắn thân là một cường giả võ đế, trong não của hắn vẫn còn rất nhiều phương pháp tu luyện.

Chỉ một tháng ngắn ngủi, từ một người bình thường biến thành võ giả đối với Tần Thiên không hề khó.

Nhìn theo bóng dáng Tần Thiên rời đi, tông chủ phu nhân cười lạnh nói: "Có chí khí là việc tốt, chỉ đáng tiếc, một tên phế vật chung quy cũng không thể trở thành võ giả."

Sau khi quay lại phòng chứa củi, Tần Thiên bắt đầu ngồi xếp bằng xuống tu luyện.

Từ một người phàm biến thành võ giả bắt buộc phải ngưng tụ ra được vòng xoáy linh khí trong cơ thể, hơn nữa còn phải lưu trữ được nó ở trong người, như vậy mới được tính là một võ giả hợp cách.

Lúc này, Lăng Ngọc bước tới nói: "Tiểu Thiên, con không nên giận dỗi như vậy. Thế lực của tông chủ phu nhân rất lớn, chúng ta không đấu lại nàng ta đâu."

"Dì Ngọc, người yên tâm đi, chúng ta không cần phải nhìn sắc mặt của bất kì kẻ nào. Rất nhanh thôi sẽ không còn ai dám bắt nạt chúng ta nữa." Tần Thiên nói.

Nghe vậy, Lăng Ngọc khẽ thở dài, nàng rút ra mười khối linh thạch từ trong tay nải.

"Tiểu Thiên, con cầm lấy tu luyện đi." Lăng Ngọc nói.

Thấy thế, Tần Thiên sửng sốt.

Phải biết rằng, mặc dù linh thạch không quý giá bằng Thối thể đan nhưng giá trị của nó cũng không hề rẻ, Lăng Ngọc nào có tiền để mua linh thạch.

Ngay lập tức Tần Thiên nhìn thấy trên tay của Lăng Ngọc mấy vết máu.

"Dì Ngọc, có chuyện gì xảy ra?" Tần Thiên cầm lấy tay của Lăng Ngọc lo lắng hỏi.



Lăng Ngọc vốn không biết nói dối nên nàng chỉ có thể nói ra sự thật: "Một tháng này ta đốn củi nấu nước ở tông môn kiếm được mười khối linh thạch.”

Nghe vậy, Tần Thiên cảm thấy đau lòng vô cùng.

"Dì Ngọc, đều trách con liên lụy người. Con bảo đảm sẽ nhanh chóng để dì sống một cuộc sống tốt hơn.

Giá trị của mười khối linh thạch không nhỏ, chỉ sợ rằng Lăng Ngọc không chỉ đơn giản là làm mấy việc tay chân khổ cực.

Đốn củi nấu nước vốn dĩ là việc làm của đệ tử tạp dịch, một người phụ nữ gầy yếu như Lăng Ngọc làm những việc này có thể tưởng tượng được khổ đến mức nào.

Đợi sau khi Lăng Ngọc rời đi, Tần Thiên bắt đầu nhớ lại phương pháp tu luyện của Tu La bá thể quyết.

"Ta phải liên tục dùng thiên tài địa bảo, rèn luyện thân thể, mở rộng kinh mạch, như vậy mới luyện thành Tu La bá thể, đứng trên vạn người!"

"Chỉ đáng tiếc bản thân mình bây giờ chỉ có thể dựa vào mười khối linh thạch để tiến vào con đường võ giả." Tần Thiên tự nhủ trong lòng.

Kế tiếp, hắn cầm linh thạch vào tay rồi dựa theo pháp môn vận chuyển của Tu La bá thể quyết bắt đầu tu luyện.

Đồng thời, sau lưng hắn bắt đầu xuất hiện hư ảnh của huyết mạch Đằng xà.

Những năng lượng ẩn chứa trong linh thạch đã được hắn hấp thu toàn bộ vào thân thể.

Hai canh giờ sau, mười khối linh thạch đã biến thành bột phấn, toàn bộ năng lượng đã tiến vào trong cơ thể hắn.

Lúc này hư ảnh đằng xà phía sau lưng Tần Thiên cũng đã lớn hơn một ít. Hơn nữa nhìn càng thêm thật.

"Quả nhiên là cần thêm sức mạnh thì lực lượng huyết mạch mới có thể tiến bộ." Tần Thiên thầm nghĩ.

Tần Thiên cẩn thận cảm nhận một chút, hắn phát hiện lực lượng của thân thể mình đã đạt tới 400 cân.

Đan điền trong bụng đã có thể ngưng tụ ra một vòng xoáy linh khí.

Trong thân thể bắt đầu xuất hiện vài tia linh khí mỏng manh chuyển động.

"Đã đột phá thành công cảnh giới võ giả."

"Mặc dù chỉ là võ giả cấp một nhưng với tốc độ tu luyện của ta nhìn một vòng Đại Chu Hoàng Triều chắc cũng không ai có thể sánh bằng.”

"Tông chủ phu nhân nghĩ rằng ta không thể đột phá võ giả trong ba tháng. Đến lúc đó ta phải dùng thực lực của bản thân mình vả mặt những kẻ đó.”


Tần Thiên tự nhủ.


Hắn chỉ dùng hai canh giờ đã từ cơ thể người phàm đột phá đến cảnh giới võ giả cấp một, nếu tin tức này được truyền ra ngoài thì mấy tên thiên tài võ đạo chỉ sợ cũng sẽ xấu hổ vô cùng.


Có điều chí hướng của Tần Thiên cũng không dừng ở đây.


Hắn chỉ coi Phi Ưng tông như là một bàn đạp mà thôi, mục tiêu thực sự của hắn là trở thành người mạnh nhất của đại lục Nguyên Linh, tự tay đâm Tô Thanh Nghiên trả thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK