Chiếc xe không mấy bắt mát vững vàng chạy trên đường cái.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc du dương vang vọng.
Tư Thành trông có vẻ như đang chăm chú lái xe, thật ra là đang chờ Hạ Phương trả lời.
Lần này Tiết Phi đột nhiên đế chữa bệnh cho mẹ Hạ Phương thật ra đã khiến Tư Thành rất bất ngờ.
Dù sao mấy năm qua anh đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không thể mời được Tiết Phi ra mặt.
Hạ Phương và một Viện trưởng Triệu nhỏ bé làm sao có thể dễ dàng mới được người đến vậy?
Mãi đến lúc lộ ra tin tức Alice đã chuyển một số đầu thiết bị chữa bệnh về nước, đưa thẳng đến bệnh viện này thì Tư Thành mới tin rằng cô gái tựa thần long thấy đầu không thấy đuôi kia thật sự sẽ đến.
Tư Thành đã chuẩn bị không ít để bắt được cô, nhưng dù lần này ở ngay trên thành phố Giang Lâm – địa bàn của anh thì anh vẫn thất bại.
Anh không thể nghĩ được người phụ nữ kia làm cách nào để chạy thoát khỏi thiên la địa võng anh bày ra.
Anh thật sự không kiềm được muốn gặp cô.
Vậy nên khi nghe Hạ Phương hỏi mình chuyện liên quan đến Tiết Phi, Tư Thành lập tức nghĩ có lẽ Hạ Phương có thể tìm được người kia?
Cho dù không tìm được thì có lẽ Hạ Phương cũng biết tin tức gì đó hơn anh.
Nhưng Tư Thành đợi nửa ngày cũng không đợi được câu trả lời của Hạ Phương.
Ban đầu anh còn tưởng cô chỉ đang suy nghĩ phải trả lời như thế nào, kết quả quay đầu sang nhìn thì hay rồi, cái cô kia đã ngủ quên trời quên đất.
Vậy mà bảo không mệt?
Tư Thành dở khóc dở cười, đồng thời trong lòng cũng nỗi lên một vài suy nghĩ kì lạ.
Nhất là khi anh dừng xe ở dưới khu nhà, quan sát khuôn mặt thấm đượm mệt mỏi của cô, sắc mặt của anh bỗng tối lại mấy phần.
Anh đột nhiên nắm lấy tay Hạ Phương, không ngờ cô gái vốn đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng ra đòn đánh về phía anh.
Tư Thành ung dung tránh được cẳng chân và cánh tay bỗng vung ra của cô, đối diện trực tiếp với cặp mắt mông lung nhưng lại vô cùng sắc bén, tựa như ánh mắt của mãnh thú mới vừa tỉnh giấc nồng, khiến lòng anh run lên đôi phần.
Cô gái này có thật sự chỉ là một du học sinh nước Y bình thường như trên tư liệu tra được không?
Một người con gái bình thường sao lại có phản ứng nhanh nhẹn và đôi mắt sắc bén đến vậy?
Khoảnh khắc đó, Tư Thành thấy được ở Hạ Phương có thuộc tính giống như đồng loại của mình.
Anh gần như có thể kết luận được, thân phận của Hạ Phương không hề đơn giản.
Chí ít không phải chỉ là sinh viên tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế bình thường.
“Anh làm gì đó?”, tay Hạ Phương bị nắm chặt không thể động đậy, Hạ Phương đang mơ hồ dần lấy lại sự tỉnh táo, chốc lát đã đề cao cảnh giác nhìn thẳng vào Tư Thành.
Tư Thành cúi đầu nhìn dọc theo cánh tay mảnh khảnh đến những dấu vết nhạt màu lầm tấm trên lòng bàn tay của cô, ánh mắt chợt sâu sắc thêm đôi phần.
“Tôi chỉ đơn thuần muốn bế bà Tư lên nhà thôi mà”, trên gương mặt đẹp trai của Tư Thành xuất hiện nụ cười ngả ngớn, giọng nói đậm từ tính xen lẫn sự chòng ghẹo lẫn hơi thở nguy hiểm.
“Sao bà Tư phản ứng mạnh quá vậy?”, Tư Thành nhíu mày.
Mấy năm qua Hạ Phương sống lang bạc đủ nơi, trải qua biết bao bờ vực nguy hiểm, cho dù là lúc đang ngủ cô cũng sẽ giữ lại một phần tỉnh táo, để bản thân có thể bất cứ lúc nào cũng ứng phó được với nguy hiểm bất chợt.
Mà khoảnh khắc Tư Thành cầm lấy tay cô, trên người anh tỏa ra hơi thở nguy hiểm trùng điệp, thế nên Hạ Phương theo bản năng ra đòn đánh người, không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì.
Thấy Tư Thành cúi đầu nhìn tay mình, ánh mắt Hạ Phương lấp lóe, vội vàng rụt tay về rồi sửa sang lại quần áo của mình như chưa từng xảy ra chuyện gì, sau đó bình tĩnh đẩy cửa xuống xe.
“Tôi không ngủ, chỉ nhắm mắt suy nghĩ chút chuyện thôi”.
Tư Thành cũng không vạch trần cô, chỉ là ánh mắt nhìn Hạ Phương đã không còn giống khi trước.
“Ừ, lên nhà thôi”.
Hạ Phương bước vào thang máy trước đứng chờ Tư Thành, sau đó cả hai cùng đi lên.
Vừa đến nhà, cô lập tức về phòng của mình tắm rửa.
Trong lúc đó, cả hai không hề nói với nhau câu nào.
Trong phòng tắm, Hạ Phương thoải mái ngâm mình giữa bồn tắm lớn, nhìn những vết hằn đỏ trong lòng bàn tay vì sử dụng dao mỗ và kéo phẫu thuật trong thời gian dài của mình rồi rơi vào trầm mặc.
Chắc chắn Tư Thành đã thấy được hết.
Nghĩa là anh đã đoán được?
Hạ Phương hít sâu một hơi, không muốn suy nghĩ nhiều nữa, cô chỉ rụt cả người chìm xuống dòng nước ấm nóng, thư giãn mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Một lúc lâu sau, người mới từ trong nước trồi lên, cô thở dốc bằng miệng, đầu óc vốn đang mê man cũng nhờ đó mà tỉnh táo lại không ít.
Khi cô mặc áo choàng bước ra khỏi phòng tắm đã ngửi được một hương thơm thoang thoảng.
Cô quay đầu nhìn về phía bàn trà nhỏ của mình, quả nhiên ở đấy có đặt một bát mì trứng cà tím đang bốc hơi nóng.
Bỗng chốc bụng của cô không khống chế được mà kêu rồn rột…
Dù sao khi trưa cô chỉ mới ăn được một mẩu bánh mì đã phải đi loay hoay làm việc cả ngày đài, bây giờ đúng là đói đến mức bụng dán vào lưng.
Hạ Phương vấn tóc dài lên, vội vàng ngồi xuống cầm đũa lên ăn mì.
Chén sạch cả bát mì xong cô mới có cảm giác được sống lại.
Sau khi sấy khô tóc Hạ Phương mới lên giường, nhớ đến bát mì nóng hổi ban nãy, cô lấy điện thoại ra gửi cho Tư Thành một tin nhắn.
“Cảm ơn”.
Gửi xong tin, cô đặt điện thoại sang một bên, nhắm mắt lại chuẩn bị đánh một giấc thật sâu.
Nhưng trong đầu lại cứ hiện lên khuôn mặt yêu nghiệt của Tư Thành.
Lúc thì là dáng vẻ nở nụ cười ngả ngớn, khi thì bộ dạng lười biếng trông lưu manh vô cùng, lúc lại là hình ảnh anh chăm chú đứng trong phòng bếp nấu cơm…
Rõ ràng quen biết chưa được bao lâu, thời gian tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng Tư Thành gần như đã bắt đầu chậm rãi hòa vào cuộc sống của cô.
Cô luôn nghĩ rằng sẽ không có một ai có thể xông vào thế giới của mình, nhưng bây giờ anh lại thầm lặng không chút dấu vết bước từng bước vào cuộc sống của cô.
Hạ Phương lại cầm điện thoại lên, không thấy tin trả lời của Tư Thành, cô do dự một chút, ngón tay lại gõ lên màn hình thành một hàng chữ, sau khi gửi cho Tư Thành xong thì lập tức tắt máy mê man đi ngủ.
Đúng vậy, cô sợ mình sẽ hối hận.
Mềm lòng là nhược điểm chí mạng của cô, nhất là khi mềm lòng với một người đàn ông.
Nhưng khi đối mặt với Tư Thành, cô lại không thể cứng rắn được bao nhiêu.
Tư Thành ăn xong bát mì rồi đi tắm rửa sạch sẽ, khi bước ra thì thấy điện thoại có hai tin nhắn được gửi đến.
Anh tiện tay mở ra xem, không ngờ là của Hạ Phương.
Khóe miệng Tư Thành bỗng cong lên tràn ngập ý cười, định tán tỉnh lại Hạ Phương đôi câu.
Nhưng khi đọc được nội dung tin nhắn thứ hai, sự hào hứng của anh hoàn toàn biến mất, chỉ còn dư lại vẻ khiếp sợ.
Trong đầu anh lại hiện lên những dấu hằn đỏ trên bàn tay của Hạ Phương.
Kết hợp với hình ảnh cô ung dung bước ra từ phòng mỗ khi ca phẫu thuật kết thúc, Tư Thành cảm nhận ngực mình đang đập lên dữ dội.
Lẽ nào…
“Tinh!”, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tư Thành giật mình đến mức suýt nữa đã ném điện thoại xuống đất.
“Nói”.
“Cậu Thành, camera giám sát của bệnh viện đã bị người khác động tay vào, chúng tôi mất nửa ngày vẫn không khôi phục được, có lẽ cần anh tự mình ra tay”, trong giọng nói của Tiêu Minh mang theo sự dè dặt .
“Gửi qua đây đi”, Tư Thành cúp điện thoại, mở máy vi tính ra.
Nhìn video giám sát đã bị sửa chữa và cắt xóa mà Tiêu Minh gửi qua, anh hơi nheo mắt lại rồi nhìn sang màn hình điện thoại vẫn còn đang sáng, trên đấy là tin nhắn được Hạ Phương gửi tới: “Gửi thông tin bệnh trạng của bệnh nhân cho tôi, nhưng đừng ôm hi vọng quá lớn”.
Ý cười trong đáy mắt Tư Thành lại càng đậm hơn.