Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nhớ lắm!", Ngụy Kha sờ sờ mặt Ngụy Thung: "Mỗi ngày Kha Kha đều muốn gặp mẹ, nhưng mà mẹ đáng ghét, lần nào cũng đi lâu ơi là lâu mới về".

Nói rồi khuôn mặt nhỏ nhắn của bé buồn thiu, đôi mắt to tròn lấp lánh tràn đầy vẻ oán trách.

Ngụy Thung đau lòng cực kỳ: "Cục cưng ngoan ngoan, là do mẹ không tốt, mẹ đang cố gắng kiếm tiền để mua váy đẹp và đồ chơi mới cho Kha Kha đó".

"Bà ngoại cũng vậy mà, sao bà ngoại lại có thể ở bên Kha Kha mỗi ngày", Ngụy Kha oan ức bĩu môi, dáng vẻ đó khiến trái tim Ngụy Thung tan chảy.

Cô ấy đúng là không xứng chức làm mẹ, từ khi sinh con gái ra đến giờ, ngoại trừ năm đầu tiên cô phải ở nhà nghỉ dưỡng nên tranh thủ chơi với con ra, sau này mở trường múa xong thì lại đi biểu diễn khắp thế giới, gần như rất ít khi trở về.

Chớp mắt một cái con gái đã năm tuổi, đã biết hờn trách cô ấy rồi, trong lòng Ngụy Thung chua xót không thôi.

"Tiểu Kha Kha còn nhớ đây là ai không nào?", Hạ Phương không muốn thấy Ngụy Thung khổ sở nên thò đầu ra từ sau chiếc thùng lớn, híp mắt cười với Ngụy Kha.

Lần trước khi gặp Ngụy Kha thì cô bé mới hai tuổi, một đứa nhỏ hai tuổi thì có thể nhớ được gì đây?

Tất nhiên Ngụy Kha không biết Hạ Phương, cô bé mở to đôi mắt tràn ngập vẻ hiếu kì, lại hơi bất an mà nhìn về phía Hạ Phương, tựa như đang cố gắng nghĩ xem Hạ Phương là ai.

"Còn nhớ mẹ từng kể có một người dì khi nào về nước cũng sẽ mua rất nhiều đồ chơi cho con, còn dẫn con đi công viên giải trí không?", Ngụy Thung cười nhắc nhở.

Ngụy Kha lập tức nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ hô lên: "A, con nhớ rồi, là dì Phương Phương, không, hông phải..."

Cô bé nói xong thì vùng vẫy đòi xuống khỏi người Ngụy Thung, sau đó chạy đến ôm cái thùng lớn trước mặt Hạ Phương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trái xoan trắng trẻo của cô, nghiêm túc nói: "Rõ ràng là chị Phương Phương mới đúng".

"Phụt...", Ngụy Thung bị con gái chọc cười, mắng yêu: "Con nhóc lanh như tép này, mới có tí tuổi mà lại biết nịnh hót người ta rồi?"

Hạ Phương rầm rì phản bác: "Sao lại nói là nịnh hót, đây là hiểu chuyện, ok?"

Nói rồi Hạ Phương vỗ vào cái thùng ở trên cùng: "Kha Kha ơi, đây là đồ chơi chị mua cho em nè, thích không?"

"Oa, nhiều đồ chơi quá, cảm ơn chị Phương Phương, chị là tốt nhất...", bé con nói xong thì kéo lấy ống quần Hạ Phương, muốn cô bế mình lên xem đồ chơi.

Ba Ngụy đang làm cơm tối ở trong nhà, nghe tiếng nói chuyện thì chạy ra xem, đến nơi đã thấy Hạ Phương và Ngụy Thung đều đang ôm một thùng đồ lớn, thế là vui vẻ bảo hai người vào dùng cơm.

"Ôi chao, là Tiểu Phương đấy à, sao lại bê thùng lớn thế? Nặng lắm đúng không, để dượng bê cho", ba Ngụy đi đến định nhận lấy thùng đồ trong tay Hạ Phương.

Hạ Phương cười nói: "Không sao đâu dượng, để con bê là được rồi, dượng vào trong trước đi, con bê vào cho ạ".

"Cái thùng lớn như vậy dượng nhìn thôi cũng thấy nặng rồi, sao để con gái bê được? Mau đưa cho dượng", ba Ngụy niềm nở nhất định phải bê được thùng đồ trong tay Hạ Phương, Hạ Phương không chịu thì dứt khoát giành lấy luôn.

Hạ Phương bất đắc dĩ chỉ đành buông tay, còn không quên nhắc ông một câu: "Thùng này hơi nặng ạ, dượng cẩn thận nhé".

"Trời, bình thường dượng cũng hay dời hàng hóa lắm, chút ít này sao mà... ối...", sau khi ba Ngụy nhận được thùng đồ thì thân thể chợt lung lay không vững, mấy chữ "làm khó được dượng" còn chưa kịp nói xong đã mắc lại cổ họng.

Ông chật vật bê thùng đồ, nở nụ cười lúng túng: "Đúng là nặng, nặng thật, ha ha..."

Nói xong, ông gian nan bê thùng vào trong phòng, toát mồ hôi toàn thân.

Quay đầu lại thì thấy Hạ Phương vẫn nhẹ nhàng thong dong, tựa như vừa rồi cô chưa từng bê thùng đồ nặng mấy chục kí này.

Ba Ngụy không khỏi nhìn Hạ Phương với ánh mắt khác.

"Oa!", Tiểu Kha Kha không đợi được mà chạy tới mở thùng đồ của Hạ Phương, vui vẻ hô lên: "Búp bê đáng iu quá. Oa oa oa, đây là xe trượt giới hạn toàn thế giới mà Đại Hổ trên lớp hay kể đó sao? A a a đẹp quá..."

Cô bé vẫn chưa hiểu giới hạn trên toàn thế giới là sao, nhưng bé biết thứ mà bạn học vẫn thường khoe khoang ở trên lớp giờ bé cũng đã có rồi.

Gần như cả tối cô bé đều ôm món quà Hạ Phương tặng, thích đến mức không nỡ buông tay.

Sau đó thì vừa ngắm đồ chơi vừa kéo lấy tay Hạ Phương, quấn lấy cô dạy cô chơi, nói với cô những thứ đó là cái gì.

Cô bé hoàn toàn bỏ rơi mẹ ruột là Nguỵ Thung sang một bên, ngay cả lúc ăn cơm cũng muốn ngồi bên cạnh Hạ Phương.

Nguỵ Thung cảm thấy mình rất tổn thương.

Vốn dĩ khó khăn lắm mới trở về một chuyến, muốn gần gũi với con gái hơn, nhưng con bé thì hay rồi, chỉ vì mấy món quà nhỏ đã bị Hạ Phương mua chuộc, ngay cả mẹ ruột của mình cũng không cần.

Nguỵ Thung trốn một góc tự kỷ, uất ức nhìn con gái đang vui quên lối về với Hạ Phương, trong lòng vô cùng khó chịu.

“Lần này trở về không ở lâu hơn được à?”, mẹ Nguỵ ngồi xuống bên cạnh Nguỵ Thung.

Nguỵ Thung lập tức ngồi thẳng người dậy: “Vâng, Phương cưng vẫn còn có việc, lát nữa sẽ trở về thành phố”.

“Con bé có việc thì con cũng có việc à?”, mẹ Nguỵ nhíu mày tỏ vẻ không vui: “Con cũng biết Kha Kha sẽ nhớ con, nhưng vì mãi không gặp được con nên không còn muốn thân thiết với con nữa rồi, còn không biết về nhà nhiều hơn với con bé đi?”

Nguỵ Thung khẽ thở dài: “Mẹ, con biết mà, khi nào rảnh con sẽ thường xuyên trở về, mẹ yên tâm”.

“Mẹ thì muốn con đừng có về, ha, điều kiện tiên quyết là phải có người cần con”, mẹ Nguỵ nói xong thì trợn mắt tỏ vẻ xem thường.


Nguỵ Thung: … Hay lắm, cô lại bị chê bai rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK