Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ào ào…”

“Phù…Phù…”

Hạ Phương nhô đầu ra từ trong bồn tắm, liên tục thở dốc, hai tay lau đi nước trên mặt, vô lực nằm xuống trong bồn tắm.

Nhưng dù thế, cô vẫn không thể xua đi hình ảnh cơ thế hoàn mỹ của Tư Thành trong đầu…

Cô thề là cô thật sự không cố ý.

Cô không muốn cởi áo choàng tắm của anh, càng không muốn cúi đầu nhìn xuống cơ thể anh!

Nhưng cô hoàn toàn không thể khống chế đôi mắt của mình.

Đợi đến khi cô lấy lại tinh thần thì đã…

Hạ Phương lại hất nước lên mặt mình, nhớ tới dáng vẻ chật vật chạy trốn của mình, cô không khỏi bật cười.

Chắc Tư Thành cảm thấy mình thảm lắm nhỉ?

Vốn chỉ muốn trêu ngược lại anh một tí, ai ngờ…

Hạ Phương cảm thấy năng luật của mình còn chưa đủ, vẫn thua kém độ mặt dày của Tư Thành rất nhiều.

Khó khăn lắm mới tắm xong, Hạ Phương đứng dậy đi lên giường nằm, Hạ Phương lại nhìn thấy… thắt lưng áo choàng tắm của Tư Thành sau khi cởi ra thì cô còn hốt hoảng thuận tay mang về.

Hình ảnh khó khăn lắm mới quên được lại xuất hiện trước mắt một lần nữa.

Hạ Phương ngã xuống giường, giơ tay che mặt, cảm thấy cả người mình đều trở nên khô nóng bất an.

Chắc chắn là Tư Thành có độc.

Tên đàn ông khốn kiếp này đúng là yêu nghiệt!

Hạ Phương không biết mình đã trôi qua một đêm này thế nào.

Ngày hôm sau thức dậy, cô mang đôi mắt thâm quầng đi ra khỏi phòng.

Rất không trùng hợp là Tư Thành vừa khéo đứng trước cửa phòng cô, dường như đang chuẩn bị gõ cửa gọi cô dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt Hạ Phương thoáng chốc đỏ ửng.

Dù bây giờTưThành đã ăn mặc đàng hoàng, nhưng trong đầu cô không ngừng hiện lên dáng vẻ không mặc gì của anh…

Cô cảm thấy chắc chắn là mình có vấn đề rồi.

Đầu óc cũng trở nên không được mình thường, có phải cần đi khám bệnh không?

“Tối qua ngủ không ngon à?”, thấy Hạ Phương đứng ngây người trước cửa, Tư Thành buồn cười nói: “Chẳng lẽ là vì tôi không đến…”

“Nói linh tinh!”, Hạ Phương ngắt lời Tư Thành, đẩy anh ra: “Tôi ngủ rất ngon”.

Phản ứng này…

Tư Thành càng cười tươi hơn: “Ý tôi là chẳng lẽ vì tôi không đến lấy thắt lưng, khiến em đợi cả đêm nên ngủ không ngon?”

Hạ Phương biết Tư Thành cố ý trêu đùa mình, cô hít sâu một hơi ổn định lại tâm trạng, sau đó hất cằm nhìn anh: “Ông Tư coi trọng mình quá rồi”.

Đúng vậy, sao tên chết tiệt này có thế ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô được.

Cô chỉ vì nhìn thấy thứ không nên nhìn… làm nhiễu loạn suy nghĩ nên mới ngủ không ngon, chỉ thế thòi.

Tư Thành sờ cằm, thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Hạ Phương thì nhỏ giọng nói: “Xem ra tôi vẫn chưa đủ quan trọng”.

Hạ Phương nhất thời nhìn anh với vẻ cảnh giác, cứ có cảm giác anh nói vậy là có âm mưu gì đó.

Nhưng anh chỉ cười khẽ: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, xuống ăn đi”.

Mãi đến khi ăn xong bữa sáng, Tư Thành vẫn không nói gì thêm, càng không làm ra chuyện nguy hiếm nào cả, Hạ Phương mới yên tâm.

Video Hạ Phương múa vân đang rất hot trên mạng.

Hôm nay cô và Tư Thành cùng đi đến nhà họ Tư, lập tức nghe thấy con gái của Tư Thuỵ Mai và con trai của Tư Thuỵ Lan đang thảo luận về Hạ Phương.

Hai người còn chưa đến hai mươi tuổi, có vẻ đều rất thích khiêu vũ, gần như đều sùng bái Hạ Phương như nữ thần.

Nhưng lúc này Hạ Phương đã cải trang, dù thần tượng của họ đứng ngay bên cạnh họ, họ cũng không thế nhận ra cô, thậm chí thấy Tư Thành dẫn Hạ Phương đến, hai người còn hơi có vẻ ghét cô.

Nhưng vì sợ uy thế mạnh mẽ của Tư Thành, hai người cũng không dám nói nhiều, chỉ khó khăn chào một tiếng cậu rồi rời đi.

“Dường như bà Tư giấu tôi chuyện gì đó?”, đợi hai người kia đi xa, Tư Thành nhìn Hạ Phương bên cạnh mình.

Khoé miệng Hạ Phương khẽ giật, cò biết Tư Thành đã nhìn thấy video đó, hơn nữa còn nhận ra cô.

Cô cũng không che giấu gì, nhẹ nhàng cười nói: “Không thể nói là giấu được, chỉ là dạy dỗ một vài người, hoạt động xương khớp một chút mà thôi, không ngờ sau khi diên xong lại bị người khác đăng lên mạng”.

Cô nói chuyện rất nhẹ nhàng, tựa như đây chỉ là một chuyện nhỏ bé vậy.

Nhưng có trời mới biết toàn bộ giới vũ đạo bây giờ đều đang sôi trào.

Tư Thành không trong giới cũng biết sức công phá của cô với giới võ đạo lớn đến mức nào, nhưng cô vẫn có thế bình tĩnh như thế…

Không hố là người phụ nữ của anh, bình tĩnh hơn hẳn người thường.

Tư Thành cười khẽ: “Không biết đến bao giờ tôi mới có vinh dự được xem bà Tư múa đây?”

Hạ Phương nhướn mày: “Cơ hội thì nhiều”.

Hạ Phương vốn chỉ thuận miệng nói, nhưng không ngờ cơ hội này lại đến nhanh và bất ngờ như thế.

Đúng thế, nhà họ Tân bỗng dưng gửi thư mời nói hai ngày sau là tiệc sinh nhật của Tân Thủ Văn, muốn mời Hạ Phương và Tư Thành đến dự.

Mời Tư Thành là chuyện đương nhiên, nhưng mời Hạ Phương?

Tư Thành nhìn thoáng qua Hạ Phương, luôn có cảm giác dường như cô gái này lại làm chuyện gì mà anh không biết rồi.

Nhưng Tư Thành cũng không hỏi nhiều mà im lặng chuấn bị váy dạ hội cho Hạ Phương.

Hạ Phương cũng không từ chối lời mời của nhà họ Tân, nguyên nhân thì…

Một là vì sức khoẻ của thiếu niên nhà họ Tân kia đang ngày càng yếu hơn, nếu cô không đi thì e rằng cậu ta sẽ không chịu được mấy ngày nữa và bị sốc đến chết.

Nguyên nhân thứ hai là mấy ngày nay nhà họ Tân lại không có hành động gì với nhà họ Lục và nhà họ Hạ.

Dự án hợp tác vẫn còn đang tiến hành, vốn đầu tư cũng chưa rút về.

Cô rất muốn biết nguyên nhân và mục đích của nhà họ Tân khi làm thế.

Nếu nhà họ Tân thật sự không nỡ mất chút tiền đó nên tiếp tục hợp tác với nhà họ Lục và nhà họ Tân thì đừng hòng cô cứu người nhà họ nữa.

Còn về nhà họ Lục và nhà họ Hạ, cô sẽ đối phó bằng cách của mình.

Hạ Phương vốn muốn trang điếm bừa rồi ra ngoài.

Không ngờ chiều hôm đó, Tư Thành lại cho Tiêu Minh đón cô đi trang điếm.

Hạ Phương rất muốn nói không cần phiền phức như thế, nhưng thấy bộ váy dạ hội Tư Thành đặt trước phòng mình lúc sáng, cô vẩn ngoan ngoãn đi.

Là một nhà thiết kế, Hạ Phương cũng có thần tượng của riêng mình.

Đó là một bậc thầy tên Can ở nước Y.

Nghe nói sở trưởng của người này là thiết kế lễ phục, hơn nữa mỗi năm chỉ ra một kiểu, nhưng dù chỉ có một kiểu cũng đủ để nổi tiếng toàn thế giới.

Anh ta vẫn luôn bị đạo nhái, nhưng chưa ai có thể vượt qua.

Hạ Phương luôn rất sùng bái bậc thầy kia, rất nhiều linh cảm thiết kế thậm chí là phong cách của cô đều có chút giống người đó.

Mà váy dạ hội TưThành chuẩn bị cho cô hôm nay là do Can thiết kế.

Thiết kế của Can luôn lấy đơn giản và hào phóng làm chủ đạo.

Không có quá nhiều chi tiết phức tạp, sử dụng thiết kế đơn giản nhất để thể hiện vẻ đẹp thuần khiết nhất.

Đường cong mượt mà và chất vải mềm mại làm rõ hơn vẻ đẹp thuần tuý của nó.

Hôm nay Hạ Phương mặc váy dạ hội dài chạm đất kiểu cúp ngực màu trắng với thiết kế rất đơn giản.

Trước ngực có mấy nếp gấp lớn, bên hông khảm mấy hàng kim cương, trông vô cùng sang trọng.

Thiếu kế xẻ cao khiến cô lúc đứng im sẽ có vẻ dịu dàng đoan trang, lúc di chuyển thì đôi chân dài trắng nõn sẽ như ấn như hiện, khiến người ta không thể dời mắt.

Chất vải tơ lụa cao cấp vần như thường lệ, độ mềm vừa phải, phác hoạ trọn vẹn dáng người quyến rũ của Hạ Phương.

Hơn nữa thợ trang điểm còn trang điểm cho cô rất hoàn mỹ, khiến cô trở thành ngôi sao nổi bật nhất trong bữa tiệc, ngay cả Tư Thành cao to đẹp trai ở bên cạnh cũng kém sắc hơn mấy phần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK