Phòng VIP trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người trêu ngạc nhiên trợn to mắt nhìn Hạ Phương như nhìn quái vật.
Sau đó không biết ai là người đầu tiên cười nhạo.
“Ha ha ha…”
“Ôi chao, buồn cười chết mất”.
“Cậu ấy còn nói khuyên tai này là cậu ấy đặc biệt thiết kế cho Lucy?”
“Cậu ấy ghê gớm thật đấy!”
“Lucy, không phải bọn mình cố ý làm loạn trong tiệc sinh nhật của cậu, nhưng cậu không thấy câu nói này nghe có vẻ hoang đường lắm sao?”
“Cậu ấy nói cậu ấy thiết kế cũng được, còn đặc biệt thiết kế cho Lucy, sao cậu không nói LM là của cậu luôn đi?”
Nghe tiếng cười nhạo xung quanh, Lucy Mộ Dung đã sắp tức điên, cô ấy bực bội hét lên: “Các cậu đang nói bậy cái gì đó?”
Trần Lâm Phỉ vỗ vai an ủi Lucy Mộ Dung: “Nhân vật chính đừng tức giận, mọi người cũng chỉ tò mò với nói đùa một chút thôi, cậu đừng làm quá lên như thế…”
Nghe Trần Lâm Phỉ nói thế, Lucy Mộ Dung càng nhíu chặt mày hơn.
Cái gì nói là đùa, làm quá lên?
Bọn họ bắt nạt Hạ Phương như thế, cô ấy nói giúp còn bảo là cô ấy làm quá lên?
Lúc này, Lucy Mộ Dung nhìn Trần Lâm Phỉ với vẻ ngạc nhiên như chưa từng quen biết cô ta.
Quen biết nhau nhiều năm như thế, Lucy Mộ Dung vẫn luôn cảm thấy Trần Lâm Phỉ là một trong số ít bạn tốt của mình, nhưng lúc này, mỗi câu cô ta nói đều khiến cô ấy khó chịu.
Dường như Trần Lâm Phỉ cũng cảm thấy lời mình vừa nói không đúng lắm, cô ta vội cười nói: “Được rồi, bọn mình không nói nữa, cậu đừng giận”.
Sau đó cô ta lại nhìn về phía Hạ Phương: “Hạ Phương cũng không phải người hẹp hòi, chắc chắn cậu sẽ không so đo đúng không?”
Hạ Phương gật đầu, cười lạnh nhạt: “Đương nhiên mình sẽ không so đo, dù sao người nông cạn cũng không phải là mình”.
“Cậu có ý gì?”, Triệu Thiến Thiến lập tức sam sầm mặt, cất giọng nặng nề chất vẫn.
Hạ Phương nhún vai: “Ý của mình rất rõ ràng, khuyên tai này là mình thiết kế cho Lucy, không chỉ khuyên tai này mà bộ sưu tập sắp ra mắt của LM cũng được thiết kế cho cậu ấy, mình vốn cho cậu ấy một bất ngờ, nhưng các cậu cứ muốn xem, xem xong vẫn không tin là thiết kế của mình thì mình phải làm sao được?”
“Cậu nói quần áo cậu thiết kế được đưa vào bộ sưu tập sản phẩm mới của LM? Ha… Ha ha, cười chết mất thôi”.
Bạn học nam mặc áo thun màu đen đứng dậy, nhìn Hạ Phương với vẻ giễu cợt: “Hạ Phương, cậu đang chọc cười mình ư?”
Hạ Phương nhìn thoáng qua bạn học nam kia, không nói gì.
Bạn học nam này tên Điền Á Trạch, là một tên con nhà giàu, lúc nào cũng cà lơ phất phơ.
Anh ta lạnh lùng nói: “Phó tổng giám đốc của Lm là bạn tôi, tôi không dám nói hiểu rõ tình hình của LM như lòng bàn tay, nhưng cũng biết được chút ít. Lần này LM trong nước chỉ có mười mấy sản phẩm được thêm vào bộ sưu tập sản phẩm mới. Trong đó có năm sáu bộ do nhà thiết kế trưởng sếp Phương của bọn họ thiết kế, sáu bảy bộ còn lại có ba bộ do họ chia ra mấy nhóm hợp tác thiết kế, còn lại cũng chỉ có ba bốn nhà thiết kế có thể tham gia buổi ra mắt dưới tên của mình, cậu nói rằng cậu là một người trong đó ư?”
Tổng bộ trong nước của LM có mấy chục nhà thiết kế, cũng không thiếu những người tài giỏi, nhưng vẫn hơi chênh lệch với những nhà thiết kế nước ngoài.
Lần này tính cả tác phẩm của nhà thiết kế trưởng Phương Hạ thì có tổng cộng năm mươi sản phẩm mới tham gia buổi ra mắt, trên thế giới có nhiều quốc gia như thế, mấy chục công ty LM, trong nước có nhiều bộ được cho vào là vì nhà thiết kế trưởng của họ trở lại.
Có thể tưởng tượng được tác phẩm của nhà thiết kế xuất sắc đến mức nào mới được lựa chọn.
Không phải bọn họ xem thường Hạ Phương mà là Hạ Phương quá khoác lác.
Nhưng Hạ Phương lại nhìn bọn họ như đang nhìn một lũ ngốc, cảm thấy hơi buồn cười.
Bọn họ quá nông cạn, lại còn trách cô quá tài giỏi?
Nhưng cũng phải, tầm nhìn còn bọn họ chỉ rộng được đến đấy, làm sao có thể nghĩ rằng cô là Phương Hạ được?
Thôi vậy.
Hạ Phương đảo mắt nhìn mấy người đang bàn tán xung quanh như nhìn một lũ ngốc, cũng lười giải thích: “Tôi có nói các cậu cũng không tin, tôi cần gì phải so đo chứ?”
Người xung quanh đều không khỏi bật cười.
“Tôi đã nói là cậu ấy khoác lác rồi mà, xem đi, có cãi lại được đâu”.
“Khoác lác quá tay rồi thì phải? Xem cách ăn mặc của cậu ấy, ai mà tin cậu ấy là nhà thiết kế chứ”.
“Hôm nay là sinh nhật của Lucy, e rằng cậu ấy không tặng được gì đáng giá lại còn muốn nổi bật nên mới nói như thế. Rõ ràng không coi Lucy là bạn thân”.
“Làm gì có bạn thân nào giở trò như thế chứ? Cũng đâu có bản lĩnh thật…”
Thấy Lucy Mộ Dung đang rất giận dữ, Hạ Phương vốn không muốn so đo không khỏi đen mặt: “Bạn học Điền, phiền cậu gọi điện thoại xác nhận”.
Điền Á Trạch ngơ ngác: “Gọi điện thoại gì cơ?”
“Không phải cậu nói Phó tổng giám đốc của LM là bạn cậu à? Gọi điện thoại cho anh ta hỏi xem khuyên tai này có phải do tôi thiết kế không”, Hạ Phương cất giọng lạnh lùng và dứt khoát.
Nét mặt Trần Lâm Phỉ cứng đờ: “Thôi, mọi người chỉ đùa thôi mà, Hạ Phương, cậu đừng để bụng, bỏ qua chuyện này đi. Hôm nay là sinh nhật của Lucy, mọi người phải vui vẻ mới đúng chứ”.
“Gọi, sao lại không gọi?”, Lucy Mộ Dung vẫn đang nén giận lạnh lùng nhìn thoáng qua Trần Lâm Phỉ, sau đó nói với Điền Á Trạch: “Cậu sợ à, cậu có gọi không, không gọi thì để tôi gọi”.
Thấy dáng vẻ dửng dưng của Hạ Phương, Điền Á Trạch cười nhạo: “Tôi sợ gì chứ? Tôi sợ có người bị lộ nguyên hình khiến cậu mất mặt thôi”.
Lucy Mộ Dung thầm cười khẩy, khi nãy lúc bọn họ giễu cợt Hạ Phương có nể mặt cô ấy đâu?
Cô ấy vốn không muốn mở những người này, nhưng Trần Lâm Phỉ lắm chuyện nói trong nhóm chat chuyện hôm nay cô ấy tổ chức sinh nhật, cũng là Trần Lâm Phỉ bảo muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ấy.
Lucy Mộ Dung cho rằng cô ấy và Trần Lâm Phỉ khá thân thiết, khoảng thời gian này mọi người bận rộn không gặp nhau nhiều, cho nên cũng không từ chối, không ngờ…
Điền Á Trạch nhanh chóng gọi điện thoại cho Sở Lâm Khôn, còn mở loa ngoài.
“Sếp Khôn, đã lâu không gặp!”, Điền Á Trạch trò chuyện mấy câu với Sở Lâm Khôn, sau đó cười hỏi cậu ta đang ở đâu, có chuyện muốn nhờ cậu ta xác nhận giúp.
Không khéo là Sở Lâm Khôn cũng đang ở quán bar này, Điền Á Trạch bèn hẹn cậu ta đến đây.
Sau khi cúp máy, Điền Á Trạch cười nói: “Hạ Phương, cậu đi làm ở LM thì chắc sẽ biết sếp Khôn nhỉ?”
Hạ Phương gật đầu, vẫn không hề căng thẳng: “Được nhiên rồi”.
Điền Á Trạch nói: “Thật ra cậu sao chép cũng không sao cả, dù gì với tình huống của nhà họ Hạ hiện tại, sao chép hàng hiệu cũng rất đắt đỏ với cậu, cần gì phải thể hiện chứ? Cậu và Lucy là bạn tốt, cậu tặng cái gì cậu ấy cũng sẽ không chê”.
Lucy Mộ Dung đen mặt: “Điền Á Trạch, cậu im miệng cho tôi!”
Những người này đúng là đang gây chuyện! Cô ấy lại bắt đầu nổi giận.
Điền Á Trạch nhún vai: “Được, tôi không nói là được chứ gì, sếp Khôn sắp đến rồi, sự thật sẽ nhanh chóng rõ ràng thôi”.
Sau đó anh ta lại thở dài: “Hơn nữa chúng tôi nói nhiều như thế cũng vì tốt cho cậu thôi, tránh mấy ngày nữa cậu tham gia hoạt động đeo hàng giả còn tưởng nó là hàng chính hãng đắt tiền, bị người ta chế giễu thì không tốt lắm”.
“Cậu…”, Lucy Mộ Dung giận đến mức đỏ mặt.
Cũng may vào lúc này, cửa phòng VIP mở ra, Sở Lâm Khôn mặc vest đen đi vào từ bên ngoài.