Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nay mấy rắc rối lớn đã ổn thỏa, chỉ còn phương diện tiền bạc.

Mà điều này thì Hạ Phương càng không phải lo lắng.

Bởi vì nếu Hạ thị là của cô thì mối quan hệ làm ăn với nhà họ Tần đương nhiên sẽ được tiếp tục.

Thậm chí vì đền bù những tổn thất nhỏ do bên nhà họ Tần tạo ra, bọn họ sẽ còn cho cô nhiều lợi ích, đồng thời đứng ra thanh minh tất cả chỉ là hiểu lầm.

Từ đó, tập đoàn Hạ thị vốn gặp phải nguy cơ ngập đầu nay lại sạch boong trắng bóc.

Vừa rửa sạch sai lầm cũng vừa đánh vào lòng áy náy của những người khác, con đường sau này sẽ dễ đi hơn rất nhiều.

Thấy Tư Thành trở lại, tâm trạng Hạ Phương càng thêm vui vẻ, bèn ngắt một quả nho đưa lên.

Ánh mắt anh dịu đi trông đấy, vừa cúi người dùng miệng ngậm nho, vừa cắn lấy ngón tay cô giữ lại.

Hạ Phương thoáng rút về mà không được, bèn đỏ mặt gọi: “Tư Thành...”

Giọng cô mềm nhũn, khiến anh không chỉ không buông ra mà còn cắn mạnh hơn, dục vọng lóe lên trong đáy mắt khiến Hạ Phương thấy cả người nóng ran.

"Bỏ ra mau!"

Thấy cô có xu hướng thẹn quá hóa giận, Tư Thành bèn dùng đầu lưỡi cuốn quả nho vào, còn không quên ma sát nhẹ nhàng với ngón tay Hạ Phương, nở nụ cười đắc ý: “Cảm ơn bà xã đút anh ăn nhé”.

Hạ Phương nghiêng mặt sang bên, quyết tâm không nhìn vào gương mặt yêu nghiệt kia, sợ mình cầm lòng không đặng mà làm thịt người ta tại chỗ.

"Xong hết rồi sao?"

"Ừ", Tư Thành di chuyển ra sau, nhẹ nhàng xoa bóp vai cô: “Hạ Khánh Dương và Triệu Lệ Chi bây giờ chắc đang đánh nhau sứt đầu mẻ trán”.

Ánh mắt Hạ Phương thoáng đanh lại: “Thế mới đúng, không đánh mới là lạ”.

Hạng người như vậy cứ để cho người một phe tự mình cắn nhau mới là đã nhất.

Tự ra tay còn sợ làm bẩn tay mình đây.

"Anh đã cho người đi xử lý bên Hạ thị rồi. Mấy bãi rắc rối Hạ Khánh Dương để lại có hơi phiền, cần chút thời gian để giải quyết nhưng cũng không vấn đề gì, cứ để anh lo. Đợi khi nào mẹ khỏe lại thì tiếp nhận là được, hoặc nếu mẹ không muốn bận tâm thì cứ làm bà chủ chỉ tay năm ngón cũng không sao”.

Hạ Phương hơi cong môi: “Gọi mẹ thuận miệng quá ha”.

Tư Thành nhướng mày: “Có vấn đề gì sao?"

Hạ Phương cười cười: “Anh thích là được”.

Thấy cô ngắt nho đưa vào miệng, anh cúi người xuống chặn lấy nó trước rồi thỏa mãn liếm mép: “Được vợ đút có khác, ngọt ghê”.

Hạ Phương: ...

"Cấp dưới của anh biết sếp mình như vậy không?"

"Không xứng được biết”.

Hạ Phương một lần nữa cạn lời.

"Người nhà em cũng đâu biết bé Phương của họ như thế này đâu nhỉ?"

Hạ Phương: ??? Gì đấy, ảnh gọi mình là gì đấy??

Rõ ràng Ngụy Thung cũng gọi cô là bé, là cục cưng, nhưng hai chữ này toát ra từ miệng Tư Thành lại khiến tim cô nổi trống rộn ràng, nhịp thở cũng tăng tốc.

Kích động đến nỗi Hạ Phương không biết nên nói gì cho phải.

Tư Thành thừa cơ kề má sát vào gương mặt nóng bừng của cô, cười đến là tà ác: “Nóng quá vậy nè, em đang nghĩ gì vậy hửm?"

Hạ Phương thu hồi suy nghĩ, đẩy anh ra rồi lập bập đứng dậy: “Buồn ngủ”.

"Vậy đợi anh tắm ra rồi ngủ với anh nhé", Tư Thành cố tình xuyên tạc lời cô, trên mặt viết hai chữ mập mờ.

Làm Hạ Phương quắc mắt: “Ai thèm? Phòng anh ở bên kia!"

Nhìn cô hầm hầm trở về phòng, Tư Thành không nhịn được mà cười thành tiếng.

Cô bé của anh vẫn dễ xấu hổ như ngày nào.

Đã cưới lâu như vậy mà vẫn chưa được tự nhiên, thế này là không ổn nhé.

Tư Thành hít vào một hơi thật sâu, dằn lại vô số suy nghĩ trong lòng, nhìn về phía căn phòng đóng chặt cửa của đối phương, thầm nghĩ: Không thể dung túng cho em ấy như vậy nữa, bằng không...

Sớm muộn gì cũng nhịn hỏng cả người.

Nghĩ vậy, anh trở về phòng tắm rửa rồi rón rén ghé sang phòng kế bên.

Cửa khóa trái, nhưng Hạ Phương cho rằng như vậy là đủ để làm khó anh sao?


Ngây thơ quá rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK