Rõ ràng mẹ Lục vẫn không chịu nghe câu Tư Thành không chỉ đơn giản là người nắm quyền nhà họ Tư mà Lục Lâm Tùng nói, thở hổn hển nói: “Cậu ta có lợi hại đến mấy cũng chỉ là một thương nhân, còn ông là thị trưởng tương lai, con trai ông đã bị bọn họ bắt nạt như thế rồi mà ông vẫn không dám nói tiếng nào, nếu người ngoài nghe thấy, bọn họ sẽ nghĩ ông thế nào?”
“Ông leo đến vị trí này chẳng phải là muốn thoát khỏi sự khống chế của những người đó, để mình có tự do và quyền lợi lớn hơn à? Nhưng bây giờ ông có khác gì khi làm lãnh đạo nhỏ trước kia không? Sợ này sợ kia, nếu không phải có người nâng đỡ thì với tính cách này của ông có thể đi được đến ngày hôm nay chắc?”
Thấy dáng vẻ hùng hổ của mẹ Lục, bố Lục tức giận nhưng không biết trút vào đâu, ông ta giơ tay tát một cái vào mặt bà ta: “Bà im ngay cho tôi!”
Mẹ Lục bị đánh tỏ vẻ ngơ ngác, ngạc nhiên trợn to mắt, giận đến mức đỏ bừng mặt nhào tới muốn liều mạng với bố Lục: “Lục Lâm Tùng, ông đánh tôi, không ngờ ông lại đánh tôi? Tôi liều mạng với ông…”
“Cái đồ hèn nhát này, ngoài việc trốn chui trốn nhủi thì ông còn biết làm gì nữa? Chỉ biết ở nhà cứ hiếp tôi và con, ông có còn là đàn ông không?”
Mẹ Lục giận điên lên, nhào tới đánh đấm bố Lục một trận.
Bố Lục tránh khỏi bà ta, giữ lấy tay bà ta, khẽ quát: “Bà bình tĩnh chút cho tôi! Phải, nhờ có người nâng đỡ tôi mới có thể đi đến ngày hôm nay, nhưng các người có từng nghĩ tại sao đối phương lại giúp tôi mà không giúp ai khác, có từng nghĩ người đứng sau giúp tôi là ai không?”
Mẹ Lục cứng đờ người, dù mặt đầy nước mắt, tỏ vẻ không cam lòng, vẫn còn rất khó chịu, nhưng bà ta cũng đã bình tĩnh hơn.
Bố Lục buông bà ta ra, xoay người châm một điếu thuốc, vừa châm thuốc vừa hừ lạnh: “Tối qua tôi đã nói với hai người rồi, hôm nay phải đi xin lỗi Tư Thành và Hạ Phương một cách chân thành, nếu không sớm muộn gì sau này nhà chúng ta cũng sẽ giống như nhà của Lục Anh Đường, thậm chí là còn thảm hại hơn. Hai người tưởng tôi đùa sao?”
“Tôi liều mạng leo đến vị trí ngày hôm nay là vì để mình được tự do, cho hai người cuộc sống tốt hơn, nhưng hai người nghĩ làm thị trưởng là có thể không lo lắng gì nữa à? Ngây thơ! Nếu không nhờ có người chống lưng, các người cho rằng tôi muốn làm thị trưởng là làm được? Lên chức rồi thì có thể ngồi vững à?”
Lục Trí Vân vẫn không cam lòng, anh ta lạnh lùng nói: “Vậy không phải bây giờ có người giúp bố lên chức rồi sao? Chẳng lẽ người đứng sau bố cũng sợ nhà họ Tư?”
Lục Trí Vân cho rằng Tư Thành là người nắm quyền nhà họ Tư đúng là rất ghê gớm. Nhưng anh chỉ là người nắm quyền của nhà họ Tư ở Giang Lâm mà thôi, còn bố anh ta là người sắp trở thành thị trưởng.
Nói thế nào đi nữa, Tư Thành muốn tiếp tục phát triển ở Giang Lâm thì không thể đắc tội với lãnh đạo của Giang Lâm được. Nếu làm thị trưởng vẫn có thể bị một công ty chèn ép thì uất ức đến mức nào chứ?
“Con nghĩ tại sao nhà họ Tư có thể đứng đầu Giang Lâm? Ha!”, bố Lục cười khẩy: “Bố nói thật cho con biết, chỗ dựa của nhà họ Tư ở Giang Lâm là nhà họ Tư ở Kinh Thành, con cảm thấy nhà họ Tư ở Kinh Thành sẽ sợ một thị trưởng chưa lên chức như bố à? Dù có làm thị trưởng rồi thì bọn họ chỉ cần nói một câu cũng có thể đổi được”.
Nghe tới nhà họ Tư ở Kinh Thành, mẹ Lục và Lục Trí Vân lập tức tái mặt, hai người đều tỏ vẻ hoảng sợ: “Bố có ý gì? Nhà họ Tư ở Giang Lâm có quan hệ với nhà họ Tư ở Kinh Thành?”
Bố Lục quay mặt đi, nét mặt u ám: “Đâu phải chỉ là có quan hệ, mà còn rất thân thiết là đằng khác! Tôi có thể nói rõ với hai người, đắc tội Tư Thành chẳng khác nào đắc tội với nhà họ Tư ở Kinh Thành cả, đắc tội nhà họ Tư ở Kinh Thành, e rằng có chết thế nào cũng không biết!”
Nghe ông ta nói thế, mẹ Lục và Lục Trí Vân không nhịn được run rẩy.
Người dân cả nước ai mà không biết đến bốn gia tộc lớn ở Kinh Thành.
Trong đó nhà họ Tư chính là lợi hại nhất.
Ở Kinh Thành dưới chân thiên tử, nhà họ Tư là thế lực cả thiên tử cũng phải kiêng dè, trong mắt người bình thường, nhà họ Tư là một thế lực khổng lồ, hắt hơi một cái cũng có thể khiến cả nước run rẩy.
“Vậy… Vậy phải làm sao đây?”, mẹ Lục mới khi nãy còn hung hăng mắng bố Lục hèn nhát cuối cùng cũng biết lo lắng, bà ta bỏ qua cảm giác đau đớn trên mặt, nắm lấy cánh tay bố Lục, căng thẳng nói: “Nghe nói Hạ Phương kia là người phụ nữ của Tư Thành, con trai không chỉ để ý người phụ nữ của người ta mà còn ra tay nữa, chẳng phải là gián tiếp đắc tội nhà họ Tư sao?”
Rõ ràng là mẹ Lục bắt đầu sợ rồi, nhưng bà ta cũng không muốn hy sinh con trai, bèn nói: “Hay là ông đi nhờ người chống lưng cho ông đi, xem họ có thể giúp ông không?”
“Đến lúc này mà bà còn muốn che chở đứa con bất hiếu này à? Tôi đã nói với bà từ lâu rồi, đừng cưng chiều con quá đáng, vậy mà bà không nghe, nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì nhà họ Lục cũng sẽ bị nó làm sập!”, bố Lục cắn răng mắng khẽ, nhưng cũng nghiêm túc cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ cách giải quyết.
Sự việc đã diễn ra, cách duy nhất của bọn họ bây giờ là sửa chữa.
Dù gì bọn họ cũng chỉ có một đứa con trai, bố Lục cũng không thể thật sự để con trai đi chết nữa, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà làm mất đi vị trí kia một cách dễ dàng như thế, suy cho cùng cũng chỉ có thể để con trai chịu khổ một chút thôi.
Sau khi đưa ra quyết định, bố Lục ngước mắt thở dài, nhìn vợ con bên cạnh: “Nếu chuyện này là do Trí Vân gây ra thì nó phải tự đi giải quyết, cụ thể thế nào tôi sẽ sắp xếp, nhưng tốt nhất hai người nên ngoan ngoãn làm theo, nếu không…”
Dù Lục Trí Vân thấy khó chịu, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Dẫu sao những năm qua nguyên nhân lớn nhất khiến anh ta dám phách lối như thế là vì bố có năng lực.
Nếu không có một người bố lợi hại thì anh ta đâu dám ngông nghênh ở khắp nơi được?
Hôm nay chức vụ của bố cũng sắp khó giữ được, đương nhiên là anh ta không dám lỗ mãng rồi.