Mục lục
Hôn nhân bất đắc dĩ - Hạ Phương (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Phương khẽ cắn răng, bất đắc dĩ bước nhanh đến trước giường, vừa bắt mạnh cho ông cụ vừa giúp ông thuận khí, còn không quên nhỏ giọng dỗ dành: “Ông cụ, ông đừng kích động, ông vừa mới tỉnh lại, vẫn còn rất yếu, phải chú ý đến cảm xúc, đừng để mình tức giận”.

“Làm theo lời tôi, hít thở sâu vào… đúng, hít vào trước đã, đừng vội, cứ từ từ thôi, sau đó thở ra…”

Hạ Phương dẫn dắt ông cụ kìm nén cơn giận, để cảm xúc của ông ổn định lại, chẳng khác nào đang dỗ dành trẻ con.

Năm phút sau, ông cụ cuối cùng cũng ổn định được cảm xúc, nhưng lại nâng mắt nhìn Hạ Phương như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

“Cô cũng thấy đó, trạng thái sức khoẻ của tôi rất tệ, có thể không chịu đựng được bất cứ lúc nào, cô không ở đây, lỡ như tôi có bất trắc gì thì ai chịu trách nhiệm đây?”, ông cụ Tư trợn mắt nhìn Hạ Phương, tỏ vẻ uất ức.

Hạ Phương có cảm giác mình bị tăng huyết áp, có cảm giác chữa bệnh cho ông cụ xong thì cô sẽ bị tức chết.

“Sức khoẻ của ông không có vấn đề lớn gì cả, có bác sĩ Tiết ở đây chắc chắn sẽ không có tình huống gì đâu, ông yên tâm”, Hạ Phương kiên nhẫn giải thích.

“Nếu Tiểu Tiết có bản lĩnh đó thì đã chữa khỏi cho tôi từ lâu rồi, còn phải cần có cô à?”

Tiết Vân Thâm như bị đâm hai dao, đau đến mức không nói nên lời.

“Huống hồ hai người này luôn miệng nói là con trai con gái của tôi, nhưng sao tôi biết họ có phải hay không chứ? Bây giờ tôi không biết gì cả, không có cảm giác an toàn, cô phải ở lại đây”.

Ông cụ thở hổn hển nói, thái độ rất cố chấp.

“Ông không tin bọn họ, tại sao lại tin tưởng tôi?”, Hạ Phương cười khẽ: “Lỡ như tôi mới thật sự là người lừa ông thì sao?”

“Cô dám à?”, ông cụ Tư trợn to mắt, giận dữ nói: “Tôi là gia chủ nhà họ Tư ở Kinh Thành, nếu cô dám lừa tôi, tôi… tôi sẽ khiến cô phải khó chịu. Có cho cô mười lá gan cô cũng không dám…”

Hạ Phương nhếch miệng: “Vậy thì sao bọn họ dám chứ?”

“Tôi không nói là bọn họ dám, tôi chỉ đang nghi ngờ, tôi lo lắng, cô là bác sĩ đã chữa bệnh cho tôi, người đầu tiên tôi nhìn thấy khi tỉnh lại là cô, cô có thể chữa bệnh cho tôi thì chắc chắn sẽ không hại tôi”.

Suy luận này…

Đúng là khiến người khác không thể phản bác, ha ha…

Hạ Phương cạn lời nhìn trời, sau đó xoay người nhìn Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai đang ngơ ngác bên cạnh với vẻ bất đắc dĩ.

“Xin lỗi, cậu cả, cô ba, ông cụ vì bị trúng độc cổ trùng quá lâu nên bị tổn thương trí nhớ, nếu muốn hồi phục thì phải ổn định sức khoẻ trước đã”, đây là lần đầu tiên Hạ Phương trợn mắt nói dối.

Vì ông cụ hoàn toàn không mất trí nhớ, ông chỉ giả vờ thôi.

Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai hơi cau mày, rõ ràng họ cũng không tin ông cụ mất trí nhớ thật, nhưng trong nửa tháng qua, đúng là bọn họ vẫn luôn bỏ thêm đồ vào thuốc của ông cụ.

Những thứ kia cũng sẽ khiến ông cụ bị mất trí nhớ.

Mất trí nhớ là kết quả mà bọn họ muốn nhìn thấy, nhưng mọi thứ quá thuận lợi khiến bọn họ không dám chắc.

Không dám hỏi thẳng trước mặt ông cụ, Tư Trường Thịnh kéo Hạ Phương ra ngoài, nhỏ giọng hỏi: “Tiết thần y, bố tôi mất trí nhớ thật à?”

Hạ Phương gật đầu.

“Sao đang yên đang lành lại mất trí nhớ được?”, sắc mặt Tư Thuỵ Mai trở nên u ám: “Trước đây khi chữa trị cho bố tôi, cô cũng đâu nói là khi tỉnh lại ông ấy sẽ bị mất trí nhớ”.

Hạ Phương khẽ thở dài: “Chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi chắc chắn thuốc cho ông cụ uống không có vấn đề gì cả, quá trình chữa trị cũng rất thuận lời, có lẽ vì cổ trùng ở trong cơ thể ông ấy quá lâu nên ảnh hưởng đến trí nhớ. Có điều vẫn có thể hồi phục”.

Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai đưa mắt nhìn nhau, dường như thấy được sự giễu cợt và khinh thường trong mắt đối phương.

Dẫu sao việc ông cụ mất trí nhớ là vì bọn họ nhúng tay vào giai đoạn sau, vậy mà Tiết thần y này lại không hề phát hiện ra mấu chốt của vấn đề.

Xem ra thần y này cũng chỉ đến thế mà thôi.

Cô chỉ trùng hợp có sở trường chữa bệnh này của ông cụ, còn ở phương diện khác thì e rằng không bằng cả Tiết Vân Thâm!

Chỉ có người cho bọn họ thuốc nói đúng, thuốc của bọn họ không màu không mùi, sau khi uống năm phút sẽ hoà tan trong cơ thể, dù xét nghiệm cũng chưa chắc tìm ra được vấn đề.

Đúng là như thế thật.

Nghĩ vậy, Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai lại yên tâm hơn một chút.

Chỉ cần Hạ Phương không phát hiện ra vấn đề thì những chuyện sau đó đều dễ giải quyết.

“Việc hồi phục giai đoạn sau có rắc rối không?”, Tư Trường Thịnh lại trở về dáng vẻ cung kính và lễ phép ban đầu, ngoài ánh mắt khinh thường thì cũng không còn lộ liễu như lúc ông cụ vừa tỉnh lại nữa.

Hạ Phương đáp: “Không thể nói là rắc rối, chỉ là cần mất một khoảng thời gian, về thuốc thì phải làm phiền bác sĩ Tiết rồi”.

Tư Trường Thịnh thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì được, chỉ cần có thể giúp bố tôi hồi phục thì tiền bạc không thành vấn đề. Chỉ là bây giờ ông ấy như thế vẫn phải nhờ Tiết thần y tiếp tục ở lại nhà họ Tư rồi.

Dứt lời, ánh mắt Tư Trường Thịnh trở nên sắc bén hơn, ông ta nhìn Hạ Phương với vẻ thăm dò.

Hạ Phương thở dài: “Không sao, vừa khéo mấy hôm nay tôi cũng rảnh, hơn nữa ông cụ không khoẻ, tôi cũng không thể yên tâm rời đi”.

Tư Trường Thịnh gật đầu, sau đó khẽ dặn dò: “Mấy ngày nay phiền Tiết thần y dỗ dành bố tôi, khó khăn lắm ông ấy mới tỉnh lại mà không nhận ra chúng tôi, trong lòng chúng tôi cũng rất khó chịu. Chỉ cần Tiết thần y có thể mau chóng giúp bố nhớ ra chúng tôi, à không, dù chỉ là chấp nhận chúng tôi cũng được, tiền bạc không thành vấn đề”.

Hàm ý trong lời nói vô cùng rõ ràng.

Sau khi nói nhỏ với Hạ Phương xong, Tư Trường Thịnh và Tư Thuỵ Mai đi vào trò chuyện với ông cụ một lúc.

Dù ông cụ không quan tâm đến bọn họ, nhưng bọn họ vẫn rất kiên nhẫn.

Sau đó, Tư Thuỵ Lan bưng cháo trắng và một vài món ăn kèm lên, nhiệt tình đút cho ông cụ.

Ông cụ nói mệt, chỉ giữ Hạ Phương lại, đuổi hết những người khác ra ngoài.


Ba anh em bất đắc dĩ, chỉ có thể rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK