• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến gần trưa cô mới tỉnh dậy, nhìn xung quanh thì nhận ra mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, trong đầu những kí ức hôm qua ùa về. Lấy tay đập nhẹ vào đầu rồi từ từ bước xuống giường. Ra đến phía ngoài cô thấy là lạ, quán bar hôm nay không có khách sao? Bỗng Trục Lưu từ trong bước ra.

“ Tỉnh rồi sao?”

“ Tôi bảo phục vụ pha cho cô ly trà gừng giải rượu, mau uống đi”

Vừa nói anh vừa cầm ly trà đưa cho cô, cô nhìn anh bằng ánh mắt thăm dò, trong đầu là đống câu hỏi, thắc mắc.

“ Hôm nay quán anh không có khách sao?”

“ Để tiếp đón nữ thần của tôi nên tôi cho đóng cửa rồi”

Cô lại nhìn xuống bộ quần áo đang mặc trên người mình, như hiểu được thắc mắc của cô anh liền nhanh nhảu lên tiếng.

“ À quần áo của chị phục vụ quán tôi, là chị ấy thay cho cô”

“ Đêm qua là anh chăm sóc tôi cả đêm sao?”

“ Tôi rất vinh dự được làm như vậy”

Anh trả lời như nửa đùa nửa thật làm cô cũng thấy ngại vì đã làm phiền đến anh như vậy.

Ở công ty Vạn Hoa, Thiệu Huy bước đến công ty trong tinh thần mệt mỏi vì mất ngủ cả đêm, đến nơi thì lại nghe được những lời xì xào bàn tán về đám cưới của mình diễn ra ngày hôm qua. Anh liền đi tới chỗ họ rồi hắng giọng.

“ Các cô không có chuyện gì làm sao? Tôi bỏ tiền ra thuê các cô đến đây để bàn tán chuyện của người khác sao? Đừng bao giờ để Tử Yên nghe được những lời này không thì các cô chuẩn bị nộp đơn nghỉ việc đi”

Mấy nhân viên liền nhanh nhảu cúi đầu xin lỗi anh. Bước vào trong văn phòng thì gặp Y Trân anh liền dặn dò cô.

“ Hôm nay, Tử Yên không đến công ty cô không cần gọi làm phiền cô ấy, mọi chuyện cứ gửi lại cho tôi là được”

“ Vâng”

Anh nhấc điện thoại lên gọi vào đầu dây bên kia “ Cô ấy… dậy chưa?”

“ Vừa dậy xong?”

“ Cậu nhớ đưa cô ấy về tận nhà giúp tôi”

Sau khi được Trục Lưu đưa về nhà, Vy Vân thấy cô về liền chạy lại chỗ cô.

“ Sao hôm qua con chạy ra ngoài một mình vậy, có biết mẹ lo cho con lắm không? Mẹ sợ con nghĩ quẩn”

Cô liền ôm mẹ oà lên khóc như một đứa trẻ lên ba, bà đưa tay vuốt nhẹ lưng cô an ủi. Cô khóc nấc lên từng đợt một lúc sau mới nín hẳn.

“ Mọi chuyện đã qua rồi, tất cả đã có mẹ, mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con”

Cô vẫn nũng nịu ôm lấy mẹ không chịu buông, đôi mắt sưng vẫn chưa hết. Bà đưa tay lên lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi cô.

“ Đi tắm đi ha! Mẹ đang nấu cháo rồi, tắm xong mẹ múc cho con một chén”

Nghe lời mẹ cô bước lên lầu đi tắm, một lúc sau bà múc một tô cháo bước vào phòng cô thì thấy cô đang nằm trên giường với tinh thần mệt mỏi cầm điện thoại xem lại những bức ảnh của anh và cô. Thấy bà vào cô liền tắt điện thoại đi.

“ Ăn cháo đi con”

“ Mẹ… con muốn vào Dương gia sống, con muốn đòi lại hạnh phúc của mình”

Nghe cô nói vậy, bà nhẹ nhàng ngồi xuống đầu giường nắm lấy tay cô.

“ Tình yêu không thể ép buộc hay cưỡng cầu đâu con, con còn trẻ chưa trải nhiều trong tình yêu nên mới có suy nghĩ như vậy, nghe mẹ quên hết mọi chuyện đi cậu ấy không xứng đáng với tình yêu của con”

“ Nhưng chính anh ta đã bỏ rơi con, con sẽ không để anh ta bỏ con như ba đã bỏ mẹ mười lăm năm trước, chỉ có con mới được phép bỏ anh ta, tại sao phụ nữ chúng ta luôn là người bị bỏ rơi”

“ Mẹ không muốn con lại càng thêm đau khổ”

Cô ôm chằm lấy bà, những giọt nước mắt lăn dài rơi trên vai bà ấm nóng “ Mẹ hãy hiểu cho con”.

Buổi tối tại Dương gia, từ lúc Ý Linh dọn đến ở tại đây, mọi người ai cũng xem cô ta như người vô hình mà không hề để ý. Cuộc sống vẫn diễn ra một cách như thường, không vì sự xuất hiện của cô ta mà thay đổi cứ như cô ta không hề tồn tại trong căn nhà này. Bỗng ngoài cổng có tiếng chuông, bảo vệ liền mở cổng. Chưa để bảo vệ nói gì Tử Yên đã kéo vali một mạch bước vào. Đứng giữa cửa chính cô nhìn xung quanh căn nhà một lượt rồi dừng điểm nhìn vào người Ý Linh. Mọi người trong nhà đều sững sờ, ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô. Khuôn mặt lạnh, khí chất áp đảo người khác cùng giọng nói đầy mị lực.

“ Con và Thiệu Huy đã đăng ký kết hôn, con không nên dọn đến nhà mình ở sao ạ?”

Thấy vậy Tuyết Linh Linh liền chạy ra ngoài cửa khuôn mặt tươi cười nhìn cô, cả Bối Sam cũng mừng ra mặt chạy lại xách vali cho cô.

“ Mẹ rất vui khi con trở thành thành viên trong gia đình này, vào đi con”

Đang định bước vào thì Thiệu Huy ở trên lầu bước xuống “ Này, sao cô ở đây? Cô định vào đây sống sao? Còn tự trọng không vậy”. Sao anh có thể nói ra những lời như vậy chứ? Nói ra những lời như vậy với cô anh cũng rất đau, cô ở đây anh vừa mừng vừa sợ, mừng vì có thể gặp mặt cô mỗi ngày nhưng cũng sợ cô sẽ đau khổ trước những quỷ kế của Ý Linh, cô ta là người như nào anh còn không biết sao? Để mình anh đối phó với cô ta được rồi. Nghe được những lời đó của anh, Chấn Phong đang cầm ly trà liền đặt mạnh xuống bàn, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn về phía con dâu hờ đang đứng ở một xó.


“ Đây là nhà tao hay nhà mày, Tử Yên con bé muốn ở đâu thì ở đấy, nếu con bé không ở đây mày và cả nó cũng cùng nhau cuốn gói ra khỏi nhà tao đi, ngày mai tao sẽ để tìm luật sư sửa lại di chúc để lại tài sản cho con bé và Bối Sam, sẽ không có phần của mày đâu”


Để giảm bớt không khí căng thẳng trong nhà Bối Sam liền mỉm cười nắm lấy tay Tử Yên.


“ Chị dâu để em dẫn chị lên phòng”


Đi theo Bối Sam lên tầng, đi vào một căn phòng có ban công hướng ra thành phố tấp nập nhộn nhịp, cô nhìn ngắm xung quanh căn phòng một lượt, cách bày trí đơn giản, rộng rãi kết cấu mở có cả nhà tắm, vệ sinh và một phòng để đồ riêng, cũng khá hợp với sở thích của cô.


“ Chị ở lại đây nha, em xuống nhà xem có gì rồi bảo mẹ pha cho chị ly sữa”


“ Cảm ơn em”


Ý Linh khuôn mặt tức tối bỏ về phòng, cô ta ra sao cũng chẳng ai quan tâm vì đơn giản cô ta chỉ là cái gai trong mắt của tất cả mọi người trong nhà này, ai cũng muốn nhổ cô ta đi mà không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK