" Anh gọi tôi ra đây có chuyện gì"
" Anh nghe nói Tử Anh... con bé bây giờ sao rồi"
" Con bé không sao, bây giờ tâm trạng nó cũng ổn định rồi"
" Anh định đến thăm nó nhưng sợ Tử Yên lại kích động"
" Anh có thể đến thăm nó bởi vì Tử Yên đi làm đến tối muộn mới ghé qua"
" Anh sẽ đi thăm con bé"
" Bây giờ anh hết chuyện chưa, tôi có thể về rồi chứ"
" Em.. khoan hãy về, anh... có chuyện muốn nói"
Cô ngồi lại đối diện với Vương Tư Truy, ông ngập ngừng rồi nói tiếp.
" Anh rất xin lỗi em vì chuyện trước kia, anh đã nợ em và các con của chúng ta rất nhiều. Bây giờ anh cảm thấy rất có lỗi, anh không mong em tha thứ nhưng anh muốn xin phép em có thể cho anh được bù đắp với em và các con"
" Thật ra thì từ lâu tôi đã tha thứ cho anh rồi, tôi biết người anh yêu là cô ta, nếu ngày ấy tôi cố chấp giữ anh lại, tôi giữ được thân xác anh nhưng không giữ được trái tim anh, đến cuối cùng người đau sẽ là tôi. Vì vậy tôi phải cảm ơn anh vì đã sống thật với trái tim mình. Còn về việc bù đắp thì tôi cảm thấy anh không nợ tôi điều gì cả nên tôi đương nhiên cũng không cần sự bù đắp của anh, còn về phía các con nếu anh cảm thấy mình thiếu trách nhiệm và nghĩa vụ của một người ba thì cứ tự nhiên, dù sao anh vẫn là ba của chúng và tôi không có quyền phủ nhận điều đó"
" Cảm ơn em, cảm ơn rất nhiều vì đã cho anh cơ hội"
Cô rời đi để lại ông ở đó với một sự vui sướng đến tột cùng. Tại căn nhà nhỏ ở khu ổ chuột, Phan Lộ Lộ đang quét dọn lại nhà thì thấy Ý Linh mặc chiếc díp màu đỏ ngắn cũn cỡn, trên người vẫn hơi phả ra mùi rượu. Bà dừng ngay hoạt động quét nhà, ngước mắt lên nhìn cô.
" Mày lại đi đâu hai ngày qua, chắc lại vào quán bar bướm lả ong lơi với thằng nào rồi chứ gì, bây giờ mới chịu vác mặt về nhà"
Ý Linh cười khẩy, nhìn một lượt xung quanh nhà rồi nhìn mẹ mình.
" Mẹ nói nhà sao? Đây mà là nhà sao? Một căn nhà rách nát, nó còn không bằng chuồng chó trước kia nhà mình nữa kìa"
" Chứ không phải tại mày hết sao? Đàn đúm, đĩ đời với mấy thằng đàn ông rồi để cho thằng Thiệu Huy nó phát hiện"
" Sao? Tại con? Mẹ có nên khâu vá lại lời nói của mẹ không? Nếu mẹ không ham mê cờ bạc đến nỗi bán cả công ty cả nhà thì bây giờ có ra nông nỗi này không. Nếu không có con đàn đúm, đĩ đời thì bây giờ mẹ còn không có cơm ăn rồi"
Hai mẹ con đang to tiếng với nhau thì thấy Tư Truy bước về.
" Ông vừa đi đâu về"
" Tôi đi có công chuyện"
" Công chuyện gì hả? Ông thì có công chuyện gì? Hay bây giờ ông thấy tôi nghèo rồi thì định quay lại với ả ta rồi bỏ lại hai mẹ con tôi"
" Tôi nói là đi công chuyện"
Ý Linh nghe ba mẹ mình nói chuyện mà không hiểu gì, ả ta ở đây là ai, sao cô không biết. Cô không biết là đúng rồi bởi vì hai người chưa bao giờ nhắc đến sự tồn tại của Vy Vân trước mặt cô.
" Mẹ, mẹ đang nói cái gì thế, ả ta ở đây là ai"
" Con xem bây giờ chúng ta nghèo rồi thì ông ta lại định phủi sạch quan hệ dứt áo ra đi kìa"
" Em đừng nói nữa"
" Không, hôm nay tôi sẽ nói, tôi phải nói, nói để cho con biết rằng ông xấu xa đến mức nào. Ba con từng có vợ trước khi đến với mẹ và đã có ba người con với ả ta..."
Bà kể lại mọi chuyện năm ấy cho Ý Linh nghe. Khuôn mặt tò mò, ngạc nhiên đưa ánh mắt nhìn ông.
" Mọi chuyện có phải là thật không"
Ông khó xử, nhăn mặt không định trả lời.
" Con hỏi có phải sự thật không"
Cố gắng nặn ra một chữ thật nặng nề.
" Phải"
" Bây giờ ông định đi sao?"
" Không, Ý Linh nghe ba giải thích, ba và cô ấy không có chuyện gì hết, ba chỉ gặp bà ấy..."
" Gặp bà ấy để nối lại tình xưa đúng không? Vậy thì đi đi, đi cho cút mắt tôi"
Cô liếc ông bằng ánh mắt sắc lạnh rồi bước vào nhà.