" MV quảng bá sản phẩm của chúng ta vượt chỉ tiêu rồi. Em kí vào báo cáo đi"
Cô đang viết ngước lên nhìn anh với ánh mắt tò mò.
" Hôm qua... anh là người đưa tôi về à"
" Chẳng nhẽ em tự về được sao?"
" Ừm... tôi... có gây rắc rối gì cho anh không"
" Lúc em say khác hẳn với em của bây giờ, rất dễ thương, rất nghe lời"
" Vậy không còn việc gì nữa anh có thể ra ngoài rồi"
" Vẫn còn, còn bữa cơm tối qua em nợ tôi, tôi muốn... tối nay em phải bù cho tôi"
" Ừm.. thế đi"
Đến tối, anh chở cô về nhà. Tất cả mọi thứ đã được mẹ cô chuẩn bị sắp ngay ngắn trên bàn. Mọi người cùng nhau quây quần nơi bàn ăn. Lúc này, Vy Vân gắp một muỗng thức ăn vào chén Tử Yên.
" Con ăn nhiều vào dạo này làm việc nhiều, người xanh xao quá"
" Cảm ơn mẹ"
" Mẹ... xin lỗi con về chuyện hôm qua, là do mẹ quá xúc động rồi"
" Con hiểu mà, con chưa bao giờ trách mẹ cả"
Cô nhìn sang Thiệu Huy, thấy bát anh chẳng gắp gì liền gắp cho anh miếng cá.
" Sao anh không ăn đi? Cái này rất ngon"
" Ừm... tôi thấy em rất thích ăn cá nên nhường cho em ăn"
" Anh rể à, anh quá tinh tế rồi đó. Em sợ rằng với cái đà này sẽ không lâu nữa bà la sát nhà em thoát ế sớm thôi"
Tử Yên gắp một miếng cá nhét vào miệng Tử Anh.
" Em cũng ăn đi, em không nói cũng không ai bảo em câm đâu"
" Ting... ting..." Tử Anh cầm điện thoại lên đọc tin nhắn. Cô tròn mắt lên nhìn, rồi gào thét lên.
" Ối mẹ ơi, con được nhận rồi... được nhận rồi... vui quá đi..."
Cô liền hôn lên má Vy Vân một cái rồi quay sang hôn Tử Yên.
" Cái con bé này, chuyện gì mà con ầm ĩ lên vậy"
" Đúng vậy, em được nhận cái gì, mau nói cho chị biết đi Tử Anh"
" Em được nhận vai phụ trong phim mới ra của đạo diễn Harry Ben"
Tử Sâm đang chăm chú ăn thì ngước mắt nhìn Tử Anh đang hò hét, vui sướng.
" Này, chị có cần phô trương vậy không, chỉ là vai nữ phụ thôi mà"
" Này thằng nhãi ranh kia, khôn hồn thì bây giờ cưng xin chữ kí chị còn kịp, đợi sau này chị nổi tiếng rồi không có thời gian cho cưng đâu, nghe chưa"
" Chỉ là vai nữ phụ thôi mà, chị cần kiêu vậy không. Chị có muốn đi đường quyền không, nhân tiện có anh rể ở đây cho chị lên vai nữ chính luôn, cho chị hò hét đến sáng mai luôn"
Tử Anh liền gõ vào đầu Tử Sâm một cái thật đau.
" Cái gì mà đường quyền, cái gì mà anh rể chứ, thôi đi nghe chưa, chị gái của em mà phải làm thế sao, chị đây sinh ra là để trở thành ngôi sao. Mẹ nhở?"
" Rồi... rồi... con gái mẹ sinh ra là để trở thành ngôi sao, nhất con rồi"
Tử Anh cười tươi như hoa. Tử Sâm lại nhìn cô lên tiếng.
" Được mẹ khen một câu mà hớn hở, trông cái mặt kìa..., vai nữ phụ thôi làm gì dữ vậy"
" Này, bớt chọc chị đi nghe chưa, tâm tình của chị đang vui nên không chấp cưng làm gì, mà ai bảo với cưng là chị diễn vai nữ phụ"
" Thì chị vừa bảo đây. Thế không diễn vai nữ phụ thì chị diễn vai gì"
" Thì... diễn vai xác chết dưới gầm ô tô, chỉ.. xuất hiện một giây, ở giữa tập một"
Cả nhà liền bật cười trước câu nói của Tử Anh.
" Chị nói sao? Chị diễn vai xác chết? Chỉ xuất hiện một giây? Không kịp nhìn thấy mặt mũi?"
" Này, em cười gì chứ? Buồn cười lắm sao"
" Rất buồn cười. Em tưởng vai nữ phụ còn được, sao đến vai xác chết mà chị cũng làm quá lên như vậy"
" Này, em còn cười nữa là chị cho em biết tay, nghe chưa"
Tử Sâm vẫn cứ cười mặc lời đe doạ của Tử Anh. Cô bất lực nhìn mẹ mình, tìm nơi đồng cảm thì bà cũng đang tủm tỉm cười.
" Mẹ... nó cười rồi, sao mẹ cũng cười con vậy"
" Ờ... con gái mẹ là tuyệt vời nhất, mẹ không cười... không cười nữa"
Một lúc sau bữa cơm kết thúc, Tử Yên liền tiễn anh ra cổng.
" Cảm ơn em vì bữa ăn"
" Không có gì. Lái xe an toàn"
" Chúc em ngủ ngon"
Cô không nói gì mà đứng đó nhìn chiếc xe của anh khuất bóng rồi mới trở lại nhà.