" Chị hôm nay chúng ta có cuộc hẹn với chủ tịch bên UV tại khách sạn X lúc 8h tối, đối tác là nam, vậy... để em sắp xếp rồi đi gặp ông ta"
"Ba em xấu không có nghĩa tất cả đàn ông trên đời đều xấu", câu nói của anh ở bãi biển tối hôm đó cứ văng vẳng bên tai cô. Cô suy nghĩ một lát rồi nói.
" Lần này chị sẽ đi "
" Nhưng... trước nay chị không làm ăn với đối tác nam, em sợ... Hay để em đi cùng chị"
" Không sao đâu, chị có thể thu xếp được"
Đến tối, cô đã có mặt tại nhà hàng X, ngồi đối diện với cô là Cao Kỳ chủ tịch tập đoàn UV. Từ lúc cô bước vào, mắt ông ta cứ dán chặt lên người cô, chưa từng dời nửa giây. Ánh mắt ông ta nhìn cô có một thứ gì đó thèm thuồng, dâm tà. Ông ta chắc khoảng gần năm mươi, đáng tuổi ba cô nhưng không có một lời nói hay hành động nào là phép lịch sự giữa tiền bối và hậu bối cả.
" Từ trước tới nay tôi chưa gặp người nào đẹp như em, em rất đẹp. Mấy lần trước có hợp tác với công ty em nhưng không gặp được em, không ngờ hôm nay lại có diễm phúc như vậy"
Cô không nói gì đưa cho ông tập hồ sơ. Ông ta đưa ta ra lấy rồi vuốt nhẹ vào tay cô. Cô bất giác rụt tay lại. Ông ta ngẩng lên nhìn cô với ánh mắt của một kẻ đê tiện, dâm đãng.
" Trong khi chờ tôi đọc hợp đồng em có thể uống một ly rượu"
Cô nhìn xuống ly rượu Van đã đặt trên bàn nhưng không có ý định uống.
" Em không phải lo, rượu không có độc"
" Tôi không uống rượu"
" Vậy em cũng phải nể mặt tôi ăn chút thức ăn. Nếu em không uống rượu tôi có thể gọi nước trái cây hoặc nước lọc cho em"
Một lúc sau, ông ta gọi phụ vụ vào. Phục vụ bước đến chỗ cô cúi đầu chào.
" Dạ cô cần dùng gì ạ"
" Cho tôi ly nước lọc"
Một lúc sau, cốc nước được đưa lên. Cô hớp một ngụm nhỏ rồi lấy khăn đặt trên bàn rồi lau miệng. Ông ta nhìn cô, một ánh mắt đắc chí, phải chăng ông ta đã đạt được mục đích của mình?
Lát sau, cô dần mất đi ý thức, thần trí lúc này mơ hồ. Tại sao lại vậy? Chẳng phải cô đã cảnh giác rồi sao, đã đổi nước rồi sao? Tại sao lại bị bỏ thuốc? Là khăn lau, thật khốn nạn! Cô không hề nghĩ đến nó. Đúng là một con cáo già gian xảo.
Ông ta bước đến đỡ lấy cô, tư từ dìu cô đứng dậy. Cô cố gắng lấy móng tay cấu chặt vào da thịt mình để có thể tỉnh táo hơn. Đẩy hắn ta ra nhưng không ăn thua gì, một lúc sau thuốc càng ngấm sâu vào cơ thể. Bây giờ cô không thể khống chế bản thân nữa rồi, người cô nóng ran lên, cô khó chịu, rất khó chịu, cô cần một người đàn ông giải toả cơn khó chịu này. Hắn đưa cô vào một căn phòng, trên giường hoa hồng đã trải sẵn, ánh nến lung linh càng khiến con người ta rơi vào khoái lạc hơn.
Lúc này, ở công ty như mọi hôm anh sẽ sang tìm cô pha cho cô cốc cà phê. Nhưng hôm nay lại không thấy cô đâu. Thiệu Huy liền gọi Y Trân vào.
" Tử Yên đâu"
" Chị Tử Yên đi gặp đối tác rồi"
" Đối tác nào"
" Là Cao Kỳ, chủ tịch tập đoàn UV"
Anh to mắt nhìn Y Trân rồi nói to.
" Cao Kỳ... Chẳng phải cô ấy không gặp đối tác nam sao? Tất cả đều do cô phụ trách sao?"
" Em cũng không biết tại sao hôm nay chị ấy lại muốn đích thân đi gặp ông ta"
Khuôn mặt anh hiện rõ sự lo lắng.
" Chết tiện..."
Y Trân lúc này cũng cuống cả lên.
" Sao vậy"
" Cô không điều tra lí lịch của ông ta trước khi cho cô ấy đi gặp sao"
" Tại vốn dĩ người đi là em, nên..."
" Hắn ta là một tên đểu cáng, mê tửu sắc, nghiện cờ bạc... Ở đâu"
Lúc này anh đã cáu lên, anh quát lớn.
" Ở đâu... tôi hỏi là cô ấy hẹn hắn ta ở đâu"
" Dạ ở... ở nhà hàng X"
Y Trân nhận ra được sự tức giận tột cùng trong lời nói của anh, run rẩy, lắp bắp trả lời. Anh vội vàng lái xe nhanh như vũ bão đến nhà hàng X. Đến bàn ăn của hắn và cô, không còn bóng người, anh nhanh chóng đi tìm các phòng.
Ở trong phòng, hắn vứt cô lên giường, đi đến quầy rót một ly rượu rồi nhâm nhi, hắn nhìn cô nằm trên giường mà yết hầu chuyển động lên xuống một cách thèm thuồng. Đôi mắt dâm tà cởi từng cúc áo, bước đến cạnh bên giường. Cô lúc này đã không còn ý thức chỉ cảm thấy thật khó chịu. Cô quằn quại, lăn qua lăn lại trên giường. Hắn ta bước đến, đưa bàn tay giơ bẩn lên vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của cô. Đưa tay xuống cưởi từng nút áo của cô. Một nút, hai nút, ba nút... để lộ ra vòng ngực căng đầy ẩn hiện sau lớp áo con. Hắn nhìn cô cười khoái chí. Đưa tay lên đang định lột tung chiếc áo thì "Rầm ".
Anh mạnh bạo đạp tung cánh cửa. Hắn lúc này dừng lại hành động của mình nhìn anh, khuôn mặt biến sắc, hốt hoảng liền quỳ xuống.
" Dương... Dương tổng, anh... anh..."
Anh đến bên giường cởi áo khoác cho cô. Đi đến túm lấy cổ hắn rồi đấm cho hắn chết đi sống lại, người bê bết máu nằm dưới sàn không còn khả năng dậy. Anh ôm cô rời đi, để lại cho hắn một câu.
" Chuẩn bị lãnh hậu quả đi"
Trên xe ô tô, anh ôm cô vào lòng mình. Người cô lúc này khó chịu, nóng ran, cựa quậy trong lòng anh. Mơ hồ mở mắt nhìn anh.
" Xin... anh.. đừng đưa tôi đến bệnh viện.. mẹ tôi sẽ rất... lo lắng"
Cô khó khăn nói ra từng chữ. Anh nhẹ nhàng ôm cô, rồi hôn nhẹ lên trán cô.