" Chị hai em đói quá"
" Một lát nữa mẹ sẽ mang thức ăn về thôi. Em gắng một chút"
" Nhưng em không chịu được nữa rồi"
" Vậy em trông Tử Sâm để hai đi tìm mẹ,rồi kiếm gì về cho hai em ăn"
" Vâng"
Sau đó Tử Yên chạy ra ngoài tìm Vy Vân để lại Tử Anh và Tử Sâm ở nhà. Ra ngoài kiếm được một lúc thì trời bắt đầu đổ mưa. Cô cố gắng tìm mẹ hết ngóc ngách của khu này mà vẫn không thấy đâu. Lo cho hai em cô trở về nhà. Thấy mẹ đã về còn định đi tìm mình, cô chạy đến ôm chằm lấy Vy Vân.
" Mẹ về rồi sao"
Vy Vân buốt mái tóc ướt của Tử Yên rồi thơm lên má cô một cái.
" Sao con chạy ra ngoài làm gì trời đang mưa rất lớn đó"
" Con lo cho mẹ"
" Nào để mẹ thay quần áo cho kẻo cảm lạnh "
Tử Yên nắm lấy tay Vy Vân nhìn vào cô với giọng đầy tự tin.
" Mẹ à sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền. Con sẽ không bao giờ để mẹ và các em phải đói nữa"
Một đứa trẻ mười tuổi mà có suy nghĩ chín chắn, trưởng thành hơn mọi đứa trẻ cùng chăng lứa như vậy. Thì quả thật nó đã phải chịu đau khổ bao nhiêu, vất vả bao nhiêu để hình thành nên một cô bé cứng rắn, mạnh mẽ và trưởng thành như vậy?
...15 năm sau...
Roma, Ý
Trong một nhà hàng năm sao nằm ở thủ đô Roma, Ý. Tại một bàn ăn cạnh cửa sổ, Dương Thiệu Huy ngồi đối diện với Vương Ý Linh. Anh gắp thức ăn cho cô.
" Em ăn đi dạo này trông em gầy lắm đấy"
" Dạo này em đang tăng cân mà. Thôi anh cứ ăn đi"
Vậy là anh lại thu lại đũa thức ăn của mình về bát.
" Tối nay em có rảnh không anh dẫn em đi chơi"
"Ting" Vương Ý Linh cầm điện thoại trên bàn lên đọc tin nhắn.
" Anh đang đợi em ở chỗ cũ"
Cô tắt điện thoại ngồi nói chuyện với người đối diện.
" Ờ... vừa nãy anh nói gì"
" Anh hỏi là tối nay em có rảnh không anh muốn..."
Chưa kịp nói hết câu cô đã xen ngang.
" Ờ bây giờ em có việc bận rồi phải đi luôn bây giờ"
Cô bước đến thơm má anh.
" Gặp anh sau"
Sau đó cô rời đi. Anh liền bắt taxi rồi đuổi theo cô. Chiếc xe của Vương Ý Linh dừng lại tại một khách sạn. Cô bước vào trong, đi tới phòng VIP, vừa vào đến cửa cô đã quấn quýt hôn nồng nhiệt người đàn ông trong phòng.
" Ừm...anh có nhớ em không"
" Anh đợi em từ nãy đến giờ. Sao em đến lâu vậy, anh không nhịn nổi nữa này"
" Tại em đang ngồi ăn với anh ta nên phải kiếm hết cớ này đến cớ nọ để đến đây tìm anh. Người ta cũng rất nhớ anh mà"
Vừa nói hai người họ vừa cởi áo cho nhau. Hai cơ thể trần chuồng quấn quýt lấy nhau rồi đưa nhau lên giường.
Anh ta liên tục ra vào bên trong Vương Ý Linh khiến cô ta sung sướng rên lên những âm thanh ám muội.
" Aa... nhẹ thôi...làm gì mà nôn nóng vậy...người ta đau đấy"
Cô ta càng nói hắn càng thô bạo đâm từng cú mạnh vào trong cô ta.
" Em thấy thế này... được chưa?"
" Aa...ừm rất sướng...kĩ năng không tồi"
Đương nhiên Thiệu Huy ở ngoài đã nghe hết những gì hai người nói. Lúc này anh không thể chịu đựng được nữa liền mở bước vào. Đôi uyên ương vẫn không hay biết gì mà hắn vẫn ra vào trong cô miệt mài.
" Hai người đủ chưa"
Lúc này Ý Linh mới ý thức được có người vào liền tóm lấy chăn che lấy thân thể mình nhìn Thiệu Huy.
" Sao anh lại đến đây?"
Thiệu Huy tức giận đỏ mặt quát lớn.
" Em lừa dối tôi. Em bảo em bận vậy bận của em là ở đây làm tình với anh ta"
Cô ta liền tóm chăn chạy đến chỗ anh, nắm lấy tay anh, những giọt nước mắt cá sấu giàn giụa trên má.
" Thiệu Huy anh nghe em giải thích đi chuyện này không phải như anh nghĩ đâu"
Anh hất mạnh tay cô ta ra.
" Không phải như tôi nghĩ. Suốt hai năm qua tôi tự hỏi mình chưa từng phụ bạc gì với cô vậy mà cô cắm cho tôi hai chiếc sừng thật to lên đầu"
" Anh, nghe em giải thích đi mà"
" Tôi chỉ tin vào những gì mắt mình thấy"
Cô ta liền đứng lên lau đi những giọt nước mắt cá sấu của mình, gằn giọng lên.
" Được rồi, nếu anh đã không cho tôi giải thích thì được. Tôi cũng nói luôn, tôi chưa từng yêu anh, đến với anh chỉ vì khối tài sản kếch xù của anh mà thôi. Bây giờ anh phát hiện rồi thì thôi tôi cũng không phải bám theo anh, lấy lòng anh, năn nỉ anh nữa. Nhà tôi cũng đâu có nghèo. Chia tay đi"
" Rồi cô sẽ phải hối hận"
Sau đó anh quay mặt bước đi. Để lại sau lưng hai con người dơ bẩn. Và quan trọng là để lại tình cảm thực lòng mà anh đã dành cho cô ta.