" Hừm... Huu.. hu.."
Thiệu Huy bắt lấy cây củi trong tay cô rồi ôm cô vào lòng.
" Tử Yên... là anh"
Cô oà khóc như một đứa trẻ vùi mặt vào lòng anh. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc dữ dội như vậy, như mọi uất ức, sợ sệt của cô đều được giải toả ra hết. Anh vuốt ve mái tóc ướt nhẹt của cô, nhẹ nhàng đưa tay xuống lau nhẹ giọt nước mắt vương trên mắt cô, vuốt nhẹ tay qua đôi môi đỏ mọng của cô. Đặt đôi môi của mình vào môi cô hôn nhẹ nhàng, tách dần đôi môi cô, anh đưa lưỡi vào khuấy đảo bên trong cô, **** *** hết vị ngọt trong khoang miệng cô, mãi một lúc lâu khi cô cảm thấy khó thở anh mới lưu luyến buông đôi môi cô ra. Cô thở dốc, anh hôn nhẹ lên trán cô.
" Chúng ta đi thôi không nên ở lại đây lâu. Vừa rồi anh đi dò đường thấy bên kia có nhà dân ở, chúng ta vào xin ở nhờ một đêm"
" Ừm..."
Hai người đi một lúc thì đến nhà của một cặp vợ chồng, nhìn họ tầm ngoài tứ tuần. Lúc này cũng đã gần nửa đêm rồi, Thiệu Huy bước đến chỗ họ.
" Cô chú có thể cho chúng cháu tá túc nhờ một đêm không ạ, bọn cháu bị hỏng xe giữa đường"
Hai người thân thiện, hoà đồng tươi cười đáp.
" Vợ chúng tôi rất vui khi cô cậu đã đến với bản làng và cũng rất vui khi hai người có thể ở lại đây, mời cô cậu vào nhà"
Người vợ nắm lấy tay Tử Yên, đưa cô đi thay quần áo của mình cho khỏi cảm lạnh. Còn A Tửng dẫn Thiệu Huy đến một căn nhà sàn đã có sẵn chăn gối đơn sơ.
" Tối nay hai người có thể ngủ lại đây, đây là nhà cũ của tôi đã lâu không dùng đến nhưng vẫn thường xuyên quét dọn nên rất sạch sẽ. Chúng tôi ở nhà kế bên, chỉ cần đi chục bước chân là đến có gì cậu cứ sang tìm chúng tôi"
" Dạ con cảm ơn chú"
" Không có gì, để tôi sang nhà bên lấy cho cậu bộ quần áo mà thay cứ mặc thế này, e là.. sẽ cảm lạnh"
" À, chú ơi.. chú có biết làm sao để có thể liên lạc được về thành phố không ạ"
" Ở đây là miền quê vùng núi nên không có điện với sóng, nếu mà muốn liên lạc về thành phố chỉ có cách viết thư thôi"
" Dạ mất bao lâu thì bức thư có thể giao được đến đấy ạ"
" Chắc là mất gần một ngày, nếu sáng mai cậu đưa sớm có lẽ đến chiều ở đấy sẽ nhận được"
" Dạ con cảm ơn chú"
" Ừm... Cậu nghỉ sớm đi để tôi đi lấy quần áo cho cậu"
Một lúc sau A Miến dẫn Tử Yên đến căn nhà sàn. Bước vào, cô đã thấy Thiệu Huy ngồi đó, bóng dáng anh thật to lớn dưới ánh nến lung linh. Cô bước vào tạo nên tiếng động làm anh quay lại.
" Anh thay quần áo rồi sao?"
Anh nhìn chằm chằm vào cô với bộ quần áo giản dị của người miền núi, chưa bao giờ anh thấy cô trong bộ đồ như vậy. Nhìn cô thật là đẹp.
" Mặt em có dính gì sao?"
Anh vẫn ngơ ngác nhìn theo từng hành động, cử chỉ của cô. Cô mặc kệ anh, ngồi xuống lấy khăn lau khô mái tóc ướt nhẹt của mình.
Hình ảnh của cô dưới đèn nến lung linh càng trở nên huyền ảo hơn. Anh sát lại gần cô, cầm lấy chiếc khăn từ tay cô, nhẹ nhàng lau khô mái tóc cô. Ánh mắt hai người chạm nhau nhìn nhau say đắm. Anh đưa tay vuốt nhẹ mấy lọng tóc dính trên mắt cô. Từ từ đưa đôi môi mình sát lại môi cô, hôn lên bờ môi quyến rũ của cô. Anh mút mát, tách hai hàm răng đưa lưỡi vào khuấy đảo bên trong. Anh nhắm mắt cảm nhận mùi hương trên tóc cô, một mùi hương thật đặc biệt khó tả chỉ có ở riêng cô.
Nhẹ nhàng ngả người cô xuống giường. Anh hôn lên mắt, hôn lên chiếc mũi dọc dừa của cô, cuối cùng là đôi môi. Cô dường như bị chìm vào sự cám dỗ của tình yêu, anh đưa tay xuống tìm nút áo của cô thì tay cô nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
" Đừng..."