Thư Di cảm thấy bối rối trước sự tra hỏi từ phía cảnh sát, nàng lo lắng cho Thư Kỳ sẽ gặp rắc rối, nên đã luôn che dấu.
Nhưng vẫn chưa có bằng chứng xác thực nên đành để Thư Di ra về, Thư Di không biết nên làm như thế nào nhưng trên xét nghiệm đã tìm thấy dấu vân tay của Thư Kỳ.
Nàng đành tìm đến sự giúp đỡ của Dương Phong, Thư Di chẳng thể nào đợi chờ ở nhà được, nàng đã đứng bên ngoài nơi Dương Phong làm việc dưới tiết trời lạnh thấu, Thư Di lo lắng đi đi lại lại, trong lòng bất an vô bờ.
Kỳ Sơn nhìn thấy dáng hình nhỏ bé đang đứng trước cổng, anh ấy có cảm giác vô cùng quen thuộc, đành bước ra bên ngoài xem xét
Thư Di nhìn thấy Kỳ Sơn liền vui mừng.
"Kỳ Sơn ngài đốc quân đã xong việc chưa?"
Kỳ Sơn vẫn luôn nghiên chỉnh trả lời Thư Di.
"Vẫn chưa còn một giờ nữa, mới hoàn thành cuộc họp."
Thư Di chỉ có thể đợi chờ tiếp.
"Được rồi tôi sẽ đứng đây chờ ngài ấy, anh cứ làm việc của mình đi đường quan tâm đến tôi."
Kỳ Sơn cảm thấy rất khó chịu khi để một người phụ nữ yếu đuối đứng ở bên ngoài trước thời tiết lạnh như thế này, anh ấy cởi chiếc áo khoác của mình ra đưa cho Thư Di.
"Cô khoác vào đi trời khá lạnh bản thân sẽ bị cảm đấy."
Thư Di đón lấy áo khoác từ tay Kỳ Sơn nàng tiếp tục đứng chờ đợi Dương Phong, Kỳ Sơn luôn bất an cho cô gái nhỏ này anh liên tục đi ra xem xét tình hình của Thư Di.
Nàng đứng tựa lưng vào một vách tường gần đó, cố gắng chà sát hai lòng bàn tay vào nhau tạo sự ma sát để cảm thấy ổn hơn.
Một lúc sau Dương Phong bước ra bên ngoài, Thư Di vội vàng đi đến ánh mắt lưng tròng chờ mong sự giúp đỡ từ hắn.
"Em cần anh."
Hai người ngồi vào xe, Thư Di muốn nhận sự giúp đỡ từ Dương Phong, nàng ấp úng kể lại cho hắn nghe sự việc mà Thư Kỳ đã gây ra, hắn biết nàng lại muốn bao dung cho em gái của mình.
“Em đang ra một điều kiện rất khó với tôi.”
Dương Phong nâng gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thư Di giọng điệu có đôi phần hờn trách.
“Khi gặp chuyện em mới đến tìm tôi có đúng không, suốt thời gian qua tôi biết em đang cố tình né tránh tôi, Thư Di lúc đầu tôi không nghĩ em là con người thực dụng nhưng bây giờ tôi đã nhìn khác về em rồi đấy.”
Thư Di lắc đầu nói.
“Không phải như thế chỉ là em cần hoàn thành xong cảnh quay mới có thể quay về gặp ngài được, xin hãy tin em có được không.”
Dương Phong buông gương mặt của nàng ra ngồi ngay ngắn lại nói.
“Tôi không chắc sẽ giúp được em.”
Thư Di lo lắng nắm lấy cánh tay của Dương Phong nức nở nói.
“Xin anh hãy giúp em, em sẽ nghe theo anh mọi chuyện không khiến anh thất vọng nữa.”
Dương Phong nhếch mép cười đầy nguy hiểm, hắn thừa sức để giúp nàng nhưng lại muốn nhìn thấy nàng hạ mình cầu xin mới đồng ý với những yêu cầu của nàng.
“Ví dụ như?”
Thư Di do dự một lúc nàng cũng chẳng thể nào biết sẽ đáp ứng gì cho Dương Phong vì vốn dĩ những gì thuộc về nàng hắn điều chiếm lấy được.
“Em không biết thứ gì anh muốn mà không được, em chẳng có gì để đền đáp nhưng em sẽ thực hiện những gì anh yêu cầu nằm trong khả năng của em.”
Dương Phong ra một điều kiện cho Thư Di.
“Em phải quay về những lúc tôi cần có em bên cạnh, còn nữa tôi muốn em đưa em gái của em đi nơi khác vì tôi không muốn nơi riêng tư của chúng ta lại có người khác làm phiền.”
Thư Di vì muốn cứu được em gái không cần phải suy nghĩ nàng liền gật đầu đồng ý.
“Em chấp nhận tất cả.”
Dương Phong ra lệnh cho Kỳ Sơn.
“Đến Khách sạn.”
Thư Di khó hiểu tại sao hắn lại muốn đến khách sạn mà không quay về.
“Tại sao không quay về nhà?”
“Tôi không muốn cuộc vui của mình bị người khác làm phiền.”
Thư Di đã hiểu được ý muốn của hắn, nàng chỉ đành chấp nhận những yêu cầu ma quái của Dương Phong.
Nhưng vẫn chưa có bằng chứng xác thực nên đành để Thư Di ra về, Thư Di không biết nên làm như thế nào nhưng trên xét nghiệm đã tìm thấy dấu vân tay của Thư Kỳ.
Nàng đành tìm đến sự giúp đỡ của Dương Phong, Thư Di chẳng thể nào đợi chờ ở nhà được, nàng đã đứng bên ngoài nơi Dương Phong làm việc dưới tiết trời lạnh thấu, Thư Di lo lắng đi đi lại lại, trong lòng bất an vô bờ.
Kỳ Sơn nhìn thấy dáng hình nhỏ bé đang đứng trước cổng, anh ấy có cảm giác vô cùng quen thuộc, đành bước ra bên ngoài xem xét
Thư Di nhìn thấy Kỳ Sơn liền vui mừng.
"Kỳ Sơn ngài đốc quân đã xong việc chưa?"
Kỳ Sơn vẫn luôn nghiên chỉnh trả lời Thư Di.
"Vẫn chưa còn một giờ nữa, mới hoàn thành cuộc họp."
Thư Di chỉ có thể đợi chờ tiếp.
"Được rồi tôi sẽ đứng đây chờ ngài ấy, anh cứ làm việc của mình đi đường quan tâm đến tôi."
Kỳ Sơn cảm thấy rất khó chịu khi để một người phụ nữ yếu đuối đứng ở bên ngoài trước thời tiết lạnh như thế này, anh ấy cởi chiếc áo khoác của mình ra đưa cho Thư Di.
"Cô khoác vào đi trời khá lạnh bản thân sẽ bị cảm đấy."
Thư Di đón lấy áo khoác từ tay Kỳ Sơn nàng tiếp tục đứng chờ đợi Dương Phong, Kỳ Sơn luôn bất an cho cô gái nhỏ này anh liên tục đi ra xem xét tình hình của Thư Di.
Nàng đứng tựa lưng vào một vách tường gần đó, cố gắng chà sát hai lòng bàn tay vào nhau tạo sự ma sát để cảm thấy ổn hơn.
Một lúc sau Dương Phong bước ra bên ngoài, Thư Di vội vàng đi đến ánh mắt lưng tròng chờ mong sự giúp đỡ từ hắn.
"Em cần anh."
Hai người ngồi vào xe, Thư Di muốn nhận sự giúp đỡ từ Dương Phong, nàng ấp úng kể lại cho hắn nghe sự việc mà Thư Kỳ đã gây ra, hắn biết nàng lại muốn bao dung cho em gái của mình.
“Em đang ra một điều kiện rất khó với tôi.”
Dương Phong nâng gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thư Di giọng điệu có đôi phần hờn trách.
“Khi gặp chuyện em mới đến tìm tôi có đúng không, suốt thời gian qua tôi biết em đang cố tình né tránh tôi, Thư Di lúc đầu tôi không nghĩ em là con người thực dụng nhưng bây giờ tôi đã nhìn khác về em rồi đấy.”
Thư Di lắc đầu nói.
“Không phải như thế chỉ là em cần hoàn thành xong cảnh quay mới có thể quay về gặp ngài được, xin hãy tin em có được không.”
Dương Phong buông gương mặt của nàng ra ngồi ngay ngắn lại nói.
“Tôi không chắc sẽ giúp được em.”
Thư Di lo lắng nắm lấy cánh tay của Dương Phong nức nở nói.
“Xin anh hãy giúp em, em sẽ nghe theo anh mọi chuyện không khiến anh thất vọng nữa.”
Dương Phong nhếch mép cười đầy nguy hiểm, hắn thừa sức để giúp nàng nhưng lại muốn nhìn thấy nàng hạ mình cầu xin mới đồng ý với những yêu cầu của nàng.
“Ví dụ như?”
Thư Di do dự một lúc nàng cũng chẳng thể nào biết sẽ đáp ứng gì cho Dương Phong vì vốn dĩ những gì thuộc về nàng hắn điều chiếm lấy được.
“Em không biết thứ gì anh muốn mà không được, em chẳng có gì để đền đáp nhưng em sẽ thực hiện những gì anh yêu cầu nằm trong khả năng của em.”
Dương Phong ra một điều kiện cho Thư Di.
“Em phải quay về những lúc tôi cần có em bên cạnh, còn nữa tôi muốn em đưa em gái của em đi nơi khác vì tôi không muốn nơi riêng tư của chúng ta lại có người khác làm phiền.”
Thư Di vì muốn cứu được em gái không cần phải suy nghĩ nàng liền gật đầu đồng ý.
“Em chấp nhận tất cả.”
Dương Phong ra lệnh cho Kỳ Sơn.
“Đến Khách sạn.”
Thư Di khó hiểu tại sao hắn lại muốn đến khách sạn mà không quay về.
“Tại sao không quay về nhà?”
“Tôi không muốn cuộc vui của mình bị người khác làm phiền.”
Thư Di đã hiểu được ý muốn của hắn, nàng chỉ đành chấp nhận những yêu cầu ma quái của Dương Phong.