Thư Di được Kỳ Sơn báo lại là Dương Phong sẽ đi công tác không quay về trong một tuần tới, nàng cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, để có thể tập trung cho dự án phim sắp tới của mình, Thư Di đi sang bên phòng của em gái mình để bàn về vấn đề nàng sẽ đi theo đoàn phim để chuẩn bị cho dự án phim mới.
Thư Kỳ ngày ngày chỉ biết ăn với nằm ườn ra chẳng làm gì khác, có đôi lúc cô ấy có đi ra bên ngoài để gặp bạn bè, nhưng vì thái độ hóng hách khi được chị gái che chở có một cuộc sống sung sướng, Thư Kỳ đã dần mất đi hết bạn bè.
Thư Di bước vào bên trong rồi ngồi xuống giường mà Thư Kỳ đang nằm nhẹ nhàng nói.
“Thư Kỳ à, chị phải đi quay phim có thể sẽ ít kia về nhà em ở nhà nếu cảm thấy buồn chán có thể đi làm việc gì đó để tâm trạng tốt hơn, nhưng nếu em không muốn đi cũng được, chị cũng chẳng ép buộc em vì em gái của chị đã vất vả cả nửa đời rồi còn gì.”
Thư Kỳ ngồi bật dậy bất ngờ hỏi lại.
“Chị được đi đóng phim sao?”
Thư Di gật đầu nói.
“Ừ chị được tuyển thẳng vào vai nữ chính.”
“Vậy cũng tốt chị không thường xuyên về nhà em có thể tiếp cận...”
Thư Kỳ dừng lời kịp lúc nên đã lãng sang chuyện khác.
“À vậy chị cứ đi đi, chút chị đi thuận lời và bộ phim chị đóng sẽ có doanh thu tốt.”
Sau một lúc trò chuyện Thư Di cũng rời khỏi phòng của Thư Kỳ, cô ấy nhìn chị gái đi khuất thì không kìm nén được sự vui mừng nụ đắc chí.
.....................
Vài ngày sau đó Thư Di bắt đầu đi theo đoàn phim đến trường quay, Phùng Thông tự nguyện làm trợ lý của Thư Di vì sợ rằng nàng sẽ bở ngỡ trong vai diễn đầu tiên, vừa đến đoàn mọi người đã tiếp đón Thư Di niềm nở theo sự chỉ đạo của đạo diễn, nàng được giao kịch bản cho những phân cảnh đầu tiên, Thư Di đang cố gắng học thuộc để có thể hoàn thành cảnh quay một cách tốt nhất. Nhưng một điều không thể ngờ là Bạch Mai lại đóng cùng phim với Thư Di, ánh mắt của cô ta vô cùng ganh tị khi nàng được Phùng Thông chăm sóc chu đáo, hai người còn dính lấy nhau đi đâu cũng đi cùng, Bạch Mai được thủ vai nữ phụ cô ta dù có nổi đến đâu cũng chẳng có được vai nữ chính.
Bạch Mai không nhịn được đi đến chỗ của Thư Di và Phùng Thông đang ngồi mỉa mai nói.
“Anh đúng là hạng người mà em đã nghĩ cũng may là dừng lại kịp lúc.”
Phùng Thông nhìn thấy Bạch Mai liền không vui, nhưng vẫn giữ cho cô ta những lời nói tử tế nhất.
“Em cũng nhận vai cho bộ phim này sao?”
Bạch Mai nhướng mày nói.
“Đúng thì sao?”
Phùng Thông lắc đầu hờ hững nói.
“Không sao, chỉ muốn hỏi để biết.”
Bạch Mai đứng quan sát Thư Di một lúc lại lên tiếng châm chọc.
“Không biết có tài cáng gì, hay đã dùng thân thể để trao đổi rồi mới có được vai diễn như vậy.”
Phùng Thông tức giận thay cho nàng nên đã đứng lên nói chuyện rõ ràng với Bạch Mai.
“Này em ăn nói cho đàng hoàng đừng có đến đây gây chuyện, cũng vì thái độ đanh đá đó nên em mãi chẳng có được một vai chính đấy có biết không hả.”
Bạch Mai đã bị Phùng Thông nói đến sượng cả mặt, cô ta tức tối lớn tiếng nói.
“Anh đúng là kẻ thay lòng, vì cô gái này mà quát em, em ghét anh.”
Nói rồi Bạch Mai bỏ đi một mạch, Thư Di vẫn chưa rõ mối quan hệ của hai người là gì mà Bạch Mai lại không có thiện cảm với mình như thế.
“Anh và cô gái đó có quen biết gì hay sao?”
Phùng Thông cũng không giấu giếm gì nàng anh nói ra mối quan hệ của hai người cho Thư Di biết.
“Anh và cô ấy từng là người yêu của nhau, Bạch Mai được đạo diễn nhìn nhận và được nhận nhiều vai diễn, tình cảm của bọn anh ngày càng xa cách, anh và cô ấy đã quyết định chia tay nhau.”
Lúc này Thư Di mới hiểu rõ sự tình vầ mối quan hệ của Phùng Thông và Bạch Mai, nàng đưa tay vỗ lên vai của Phùng Thông nhỏ giọng nói.
“Em xin lỗi đã đi sâu vào vấn đề đau lòng của anh.”
Phùng Thông lắc đầu nói.
“Không sao đâu, anh đã vượt qua được rồi và bây giờ anh đã có một mục đích mới của cuộc đời mình.”
Ánh mắt của Phùng Thông nhìn Thư Di đầy tình cảm, nàng cũng hiểu được ý muốn của anh, đột nhiên đạo diễn gọi nàng đến chuẩn bị cho cảnh quay của mình.
Thư Kỳ ngày ngày chỉ biết ăn với nằm ườn ra chẳng làm gì khác, có đôi lúc cô ấy có đi ra bên ngoài để gặp bạn bè, nhưng vì thái độ hóng hách khi được chị gái che chở có một cuộc sống sung sướng, Thư Kỳ đã dần mất đi hết bạn bè.
Thư Di bước vào bên trong rồi ngồi xuống giường mà Thư Kỳ đang nằm nhẹ nhàng nói.
“Thư Kỳ à, chị phải đi quay phim có thể sẽ ít kia về nhà em ở nhà nếu cảm thấy buồn chán có thể đi làm việc gì đó để tâm trạng tốt hơn, nhưng nếu em không muốn đi cũng được, chị cũng chẳng ép buộc em vì em gái của chị đã vất vả cả nửa đời rồi còn gì.”
Thư Kỳ ngồi bật dậy bất ngờ hỏi lại.
“Chị được đi đóng phim sao?”
Thư Di gật đầu nói.
“Ừ chị được tuyển thẳng vào vai nữ chính.”
“Vậy cũng tốt chị không thường xuyên về nhà em có thể tiếp cận...”
Thư Kỳ dừng lời kịp lúc nên đã lãng sang chuyện khác.
“À vậy chị cứ đi đi, chút chị đi thuận lời và bộ phim chị đóng sẽ có doanh thu tốt.”
Sau một lúc trò chuyện Thư Di cũng rời khỏi phòng của Thư Kỳ, cô ấy nhìn chị gái đi khuất thì không kìm nén được sự vui mừng nụ đắc chí.
.....................
Vài ngày sau đó Thư Di bắt đầu đi theo đoàn phim đến trường quay, Phùng Thông tự nguyện làm trợ lý của Thư Di vì sợ rằng nàng sẽ bở ngỡ trong vai diễn đầu tiên, vừa đến đoàn mọi người đã tiếp đón Thư Di niềm nở theo sự chỉ đạo của đạo diễn, nàng được giao kịch bản cho những phân cảnh đầu tiên, Thư Di đang cố gắng học thuộc để có thể hoàn thành cảnh quay một cách tốt nhất. Nhưng một điều không thể ngờ là Bạch Mai lại đóng cùng phim với Thư Di, ánh mắt của cô ta vô cùng ganh tị khi nàng được Phùng Thông chăm sóc chu đáo, hai người còn dính lấy nhau đi đâu cũng đi cùng, Bạch Mai được thủ vai nữ phụ cô ta dù có nổi đến đâu cũng chẳng có được vai nữ chính.
Bạch Mai không nhịn được đi đến chỗ của Thư Di và Phùng Thông đang ngồi mỉa mai nói.
“Anh đúng là hạng người mà em đã nghĩ cũng may là dừng lại kịp lúc.”
Phùng Thông nhìn thấy Bạch Mai liền không vui, nhưng vẫn giữ cho cô ta những lời nói tử tế nhất.
“Em cũng nhận vai cho bộ phim này sao?”
Bạch Mai nhướng mày nói.
“Đúng thì sao?”
Phùng Thông lắc đầu hờ hững nói.
“Không sao, chỉ muốn hỏi để biết.”
Bạch Mai đứng quan sát Thư Di một lúc lại lên tiếng châm chọc.
“Không biết có tài cáng gì, hay đã dùng thân thể để trao đổi rồi mới có được vai diễn như vậy.”
Phùng Thông tức giận thay cho nàng nên đã đứng lên nói chuyện rõ ràng với Bạch Mai.
“Này em ăn nói cho đàng hoàng đừng có đến đây gây chuyện, cũng vì thái độ đanh đá đó nên em mãi chẳng có được một vai chính đấy có biết không hả.”
Bạch Mai đã bị Phùng Thông nói đến sượng cả mặt, cô ta tức tối lớn tiếng nói.
“Anh đúng là kẻ thay lòng, vì cô gái này mà quát em, em ghét anh.”
Nói rồi Bạch Mai bỏ đi một mạch, Thư Di vẫn chưa rõ mối quan hệ của hai người là gì mà Bạch Mai lại không có thiện cảm với mình như thế.
“Anh và cô gái đó có quen biết gì hay sao?”
Phùng Thông cũng không giấu giếm gì nàng anh nói ra mối quan hệ của hai người cho Thư Di biết.
“Anh và cô ấy từng là người yêu của nhau, Bạch Mai được đạo diễn nhìn nhận và được nhận nhiều vai diễn, tình cảm của bọn anh ngày càng xa cách, anh và cô ấy đã quyết định chia tay nhau.”
Lúc này Thư Di mới hiểu rõ sự tình vầ mối quan hệ của Phùng Thông và Bạch Mai, nàng đưa tay vỗ lên vai của Phùng Thông nhỏ giọng nói.
“Em xin lỗi đã đi sâu vào vấn đề đau lòng của anh.”
Phùng Thông lắc đầu nói.
“Không sao đâu, anh đã vượt qua được rồi và bây giờ anh đã có một mục đích mới của cuộc đời mình.”
Ánh mắt của Phùng Thông nhìn Thư Di đầy tình cảm, nàng cũng hiểu được ý muốn của anh, đột nhiên đạo diễn gọi nàng đến chuẩn bị cho cảnh quay của mình.