Buổi đầu của phim trường diễn ra rất suôn sẻ, Thư Di cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vì đã quay cả ngày nhưng nàng cảm thấy rất vui vì được đạo diễn khen ngợi, nàng và Phùng Thông quay trở lại khách sạn để nghỉ ngơi vì nơi nàng đang làm việc khá xa với nơi ở, Thư Di quay về khách sạn liền gọi điện cho Thư Kỳ nhưng chẳng một ai nghe mái, nàng đành gọi về cho người giúp việc, bà ta bảo rằng Thư Kỳ đã đi ra ngoài lúc chiều, bây giờ đã là 12 giờ đêm mà cô ấy vẫn chưa quay về, Thư Di sinh ra lo lắng, người giúp việc luôn quan sát hành động mỗi ngày của Thư Kỳ nên biết rõ cô ấy đi đâu.
“Cô đừng quá lo lắng cô Thư Kỳ chỉ đi đến hộp đêm chơi mà thôi, khoảng tầm 3 giờ sáng cô Thư Kỳ sẽ quay về thôi.”
Thư Di nghe xong rất sốc, vì trước nay Thư Kỳ chỉ trốn đi mà thôi không cho Thư Di biết, không ngờ Thư Kỳ lại trở thành một con người đổ đốn đến như thế.
Thư Di vẫn lịch sự nói với người giúp việc.
“Được rồi cảm ơn chị đã thông báo cho tôi biết.”
Thư Di không ngờ em gái đã sa đọa vào những thứ hư ảo, trước nay Thư Di luôn bảo vệ Thư Kỳ không ngờ lại để cô ấy đi vào con đường hư hỏng.
.................................
Bây giờ đã là cảnh quay ngày thứ bảy, Thư Di sẽ diễn cùng với Bạch Mai, sẽ có phân cảnh cô ta tát Thư Di vì sự hiểu lầm, Bạch Mai dường như rất đắc chí cho cảnh quay này. Hai người bắt đầu bước vào cho cảnh quay tiếp theo, ánh mắt của Bạch Mai đầy thách thức.
Đạo diễn hô hiệu lệnh bắt đầu quay, hai người bắt đầu diễn xuất, Bạch Mai chưa đọc hết thoại đã đưa tay tát Thư Di hai cái đầy đau điếng, nàng hoang mang đưa tay ôm má của mình, Bạch Mai liền lộ ra sự giả tạo của bản thân, hỏi han Thư Di với đầy sự cố tình.
“Tôi xin lỗi tôi quên thoại.”
Thư Di lại không hề để tâm thứ nàng muốn là một cảnh quay chất lượng.
“Không sao đâu.”
Bạch Mai liền trở mặt với nàng, đạo diễn vừa bảo quay cô ta vừa thoại xong đã tát nàng đến bốn lần, đến khi đạo diễn bảo cắt gương mặt của Thư Di đã sưng lên, Phùng Thông chạy đến nhìn nàng đầy xót xa.
“Thư Di! Em có đau lắm không.”
Trước nay Thư Di luôn là người giỏi chịu đựng, nàng lắc đầu nói.
“Không sao em vẫn ổn.”
Phùng Thông kéo Bạch Mai đi sang nơi khác để nói chuyện.
“Này em đang cố tình có đúng không?”
Bạch Mai mỉm cười đầy thách thức.
“Đúng thì sao?”
Phùng Thông tức đến sầm mặt, anh gằn giọng nói cho Bạch Mai hiểu rõ vấn đề.
“Lúc trước anh yêu em, tính cánh của em đâu có xấu như thế, từ ngày chia tay em anh cảm thấy đó là quyết định đúng đắn của cuộc đời anh, anh chưa từng nghĩ em là một người có thể lợi dụng hoàn cảnh để tác động lên người khác, anh thật sự rất thất vọng về em.”
Phùng Thông nghiêm túc đến đáng sợ, anh muốn nói rõ vấn đề này với Bạch Mai để cô ta không còn ngông cuồng điên loạn mà hành hạ Thư Di một cách vô cớ như thế.
“Anh cảnh cáo em không được làm như thế với Thư Di nữa, nếu em cứ lấy việc riêng làm ảnh hưởng đến người khác thì người chịu thiệt thòi là em, lúc nãy em đánh em ấy mọi người đứng bên ngoài đã bàn tán rất xôn xao ngươi ta đang đánh giá nhân phẩm của em, vậy nên đừng lấy tư thù cá nhân làm tổn thương người khác.”
Bạch Mai luôn là người thua cuộc trong những cuộc cãi vã của cô ta và Phùng Thông, Bạch Mai ôm một nỗi ấm ức đứng im lặng nhìn Phùng Thông rời đi, anh chạy đến chỗ của Thư Di trên tay còn cầm theo một túi đá.
“Thư Di anh có cái này cho em.”
Nàng nhìn Phùng Thông khó hiểu hỏi.
“Cái này để làm gì?”
Phùng Thông ngồi xuống cẩn thận áp túi chườm đá vào má của nàng, Thư Di có hơi giật mình nên đã né tránh, Phùng Thông mỉm cười nói.
“Cái này sẽ giúp má của em bớt sưng hơn đấy.”
Thư Di đành để cho Phùng Thông chườm túi đá vào má mình, nàng cảm thấy dễ dịu hơn hẳn nên đã ngồi im cảm thụ.
.............
Hoa Dao và đạo diễn đã gặp nhau ở bên ngoài, cô ta chỉ muốn xác định rằng Thư Di phải được diễn vai nữ chính như những gì đạo diễn đã hứa với mình.
“Mọi chuyện sao rồi?”
Vị đạo diễn có vẻ phấn khởi hơn hẳn.
“Tôi cảm nhận được cô gái đó thật sự có thực lực, chắc chắn bộ phim sẽ diễn ra suôn sẻ.”
Hoa Dao gật đầu ra tiếp điều kiện.
“Tôi muốn ông quay nhanh nhất có thể, có thêm chi phí gì thì cứ nói với tôi.”
Vị đạo diễn có đôi phần khó xử.
“Phim ảnh là một nghệ thuật không nên hấp tấp, sẽ không có được chất lượng phim tốt.”
Hoa Dao lại ngang ngược nói.
“Tôi không quan tâm, ông cứ việc làm tốt công việc của mình còn phía sau đã có tôi hỗ trợ.”
Nói rồi cô ta rời đi, vị đạo diễn lại có thêm một nổi áp lực khác.
“Cô đừng quá lo lắng cô Thư Kỳ chỉ đi đến hộp đêm chơi mà thôi, khoảng tầm 3 giờ sáng cô Thư Kỳ sẽ quay về thôi.”
Thư Di nghe xong rất sốc, vì trước nay Thư Kỳ chỉ trốn đi mà thôi không cho Thư Di biết, không ngờ Thư Kỳ lại trở thành một con người đổ đốn đến như thế.
Thư Di vẫn lịch sự nói với người giúp việc.
“Được rồi cảm ơn chị đã thông báo cho tôi biết.”
Thư Di không ngờ em gái đã sa đọa vào những thứ hư ảo, trước nay Thư Di luôn bảo vệ Thư Kỳ không ngờ lại để cô ấy đi vào con đường hư hỏng.
.................................
Bây giờ đã là cảnh quay ngày thứ bảy, Thư Di sẽ diễn cùng với Bạch Mai, sẽ có phân cảnh cô ta tát Thư Di vì sự hiểu lầm, Bạch Mai dường như rất đắc chí cho cảnh quay này. Hai người bắt đầu bước vào cho cảnh quay tiếp theo, ánh mắt của Bạch Mai đầy thách thức.
Đạo diễn hô hiệu lệnh bắt đầu quay, hai người bắt đầu diễn xuất, Bạch Mai chưa đọc hết thoại đã đưa tay tát Thư Di hai cái đầy đau điếng, nàng hoang mang đưa tay ôm má của mình, Bạch Mai liền lộ ra sự giả tạo của bản thân, hỏi han Thư Di với đầy sự cố tình.
“Tôi xin lỗi tôi quên thoại.”
Thư Di lại không hề để tâm thứ nàng muốn là một cảnh quay chất lượng.
“Không sao đâu.”
Bạch Mai liền trở mặt với nàng, đạo diễn vừa bảo quay cô ta vừa thoại xong đã tát nàng đến bốn lần, đến khi đạo diễn bảo cắt gương mặt của Thư Di đã sưng lên, Phùng Thông chạy đến nhìn nàng đầy xót xa.
“Thư Di! Em có đau lắm không.”
Trước nay Thư Di luôn là người giỏi chịu đựng, nàng lắc đầu nói.
“Không sao em vẫn ổn.”
Phùng Thông kéo Bạch Mai đi sang nơi khác để nói chuyện.
“Này em đang cố tình có đúng không?”
Bạch Mai mỉm cười đầy thách thức.
“Đúng thì sao?”
Phùng Thông tức đến sầm mặt, anh gằn giọng nói cho Bạch Mai hiểu rõ vấn đề.
“Lúc trước anh yêu em, tính cánh của em đâu có xấu như thế, từ ngày chia tay em anh cảm thấy đó là quyết định đúng đắn của cuộc đời anh, anh chưa từng nghĩ em là một người có thể lợi dụng hoàn cảnh để tác động lên người khác, anh thật sự rất thất vọng về em.”
Phùng Thông nghiêm túc đến đáng sợ, anh muốn nói rõ vấn đề này với Bạch Mai để cô ta không còn ngông cuồng điên loạn mà hành hạ Thư Di một cách vô cớ như thế.
“Anh cảnh cáo em không được làm như thế với Thư Di nữa, nếu em cứ lấy việc riêng làm ảnh hưởng đến người khác thì người chịu thiệt thòi là em, lúc nãy em đánh em ấy mọi người đứng bên ngoài đã bàn tán rất xôn xao ngươi ta đang đánh giá nhân phẩm của em, vậy nên đừng lấy tư thù cá nhân làm tổn thương người khác.”
Bạch Mai luôn là người thua cuộc trong những cuộc cãi vã của cô ta và Phùng Thông, Bạch Mai ôm một nỗi ấm ức đứng im lặng nhìn Phùng Thông rời đi, anh chạy đến chỗ của Thư Di trên tay còn cầm theo một túi đá.
“Thư Di anh có cái này cho em.”
Nàng nhìn Phùng Thông khó hiểu hỏi.
“Cái này để làm gì?”
Phùng Thông ngồi xuống cẩn thận áp túi chườm đá vào má của nàng, Thư Di có hơi giật mình nên đã né tránh, Phùng Thông mỉm cười nói.
“Cái này sẽ giúp má của em bớt sưng hơn đấy.”
Thư Di đành để cho Phùng Thông chườm túi đá vào má mình, nàng cảm thấy dễ dịu hơn hẳn nên đã ngồi im cảm thụ.
.............
Hoa Dao và đạo diễn đã gặp nhau ở bên ngoài, cô ta chỉ muốn xác định rằng Thư Di phải được diễn vai nữ chính như những gì đạo diễn đã hứa với mình.
“Mọi chuyện sao rồi?”
Vị đạo diễn có vẻ phấn khởi hơn hẳn.
“Tôi cảm nhận được cô gái đó thật sự có thực lực, chắc chắn bộ phim sẽ diễn ra suôn sẻ.”
Hoa Dao gật đầu ra tiếp điều kiện.
“Tôi muốn ông quay nhanh nhất có thể, có thêm chi phí gì thì cứ nói với tôi.”
Vị đạo diễn có đôi phần khó xử.
“Phim ảnh là một nghệ thuật không nên hấp tấp, sẽ không có được chất lượng phim tốt.”
Hoa Dao lại ngang ngược nói.
“Tôi không quan tâm, ông cứ việc làm tốt công việc của mình còn phía sau đã có tôi hỗ trợ.”
Nói rồi cô ta rời đi, vị đạo diễn lại có thêm một nổi áp lực khác.