Bị dồn ép đi đến bước đường cùng, cuộc đời của nàng đã thật sự đi vào ngõ cụt, nàng ngồi trong căn nhà hỗn độn tiếp tục trang điểm thật cẩn thận để che đi gương mặt đã bị tát đến sưng tấy lên.
Nàng khoác lên chiếc váy gợi cảm bó sát vào cơ thể khoét ở phần ngực khá sâu, Thư Di nhìn bản thân trong gương gương mặt chất chứ nỗi buồn vô định, nàng lướt qua người mẹ vô nhân tính của mình đi ra bên ngoài, bà còn không quên đe doạ nàng.
"Mau kiếm tiền về đây nhanh lên đám đòi nợ sắp đến lấy mạng tao rồi đấy."
Thư Di lạnh lùng bước đi, nàng đi giữa làn người tấp nập ồn ào mà cõi lòng trống rỗng, từng bước chân của nàng vô cùng nặng nề, bụng đói cồn cào vì chẳng còn một đồng nào để mua thức ăn.
Chiếc xe ôtô màu đen sang trọng lướt trên đường, Đốc Quân Dương Phong vô thức nhìn ra bên ngoài mỹ nhân ngày đêm hắn đã tương tư đang đi thất thần giữ làn người tấp nập.
"Dừng xe."
Kỳ Sơn tấp xe vào lề đường rồi bước ra mở cửa cho Đốc Quân Dương Phong, hắn bước ra bên ngoài không ngần ngại đi về phía Thư Di, nàng vẫn không quan tâm đến người đàn ông đang tiếp cận mình mà cứ bước đi trong vô định.
Bàn tay thô sần nắm lấy cánh tay mềm mại của Thư Di nàng quay mặt lại đôi mắt long lanh tự ánh sao sáng trên bầu trời rộng cao, đôi môi đào mấp máy nói.
"Ngài muốn gì?"
Đốc Quân Dương Phong chưa bao giờ ngừng loại bỏ mỹ nhân trước mắt ra khỏi tâm trí của mình, hắn nhếch đôi môi mỏng đầy ẩn ý.
"Em không nhớ tôi là ai sao?"
Thư Di làm gì có tâm trạng để nhớ đến những chuyện vặt vãnh đã xảy ra với mình nữa, cuộc sống của nàng đã rơi vào bế tắc chẳng còn con đường nào để cho nàng thoát ra.
"Xin lỗi tôi không nhớ."
Nàng tinh tế lùi một bước rút tay của mình ra khỏi người đàn ông trước mắt.
"Tôi xin phép đi trước."
Dương Phong không thể nào để nàng đi một cách dễ dàng như thế được, hắn hứng thú với phụ nữ cũng là chuyện thường vốn dĩ đó cũng là bản tính của người đàn ông, nhưng một Đô Đốc nghiêm chỉnh như hắn lại muốn dây dưa với một ả đào bán nghệ ở phòng trà.
Bước chân của Dương Phong tiến nhanh chỉ cần vài bước đã có thể chặn nàng đứng lại thêm một lần nữa.
"Chúng ta đi ăn đi tôi mời em như lần đầu làm quen."
Thư Di ngẩng đầu nhìn lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
"Ngài muốn mời tôi ăn cơm sao?"
Dương Phong gật đầu khẳng định, nàng đói đến cồn cào cả ruột gan nhưng chẳng còn một đồng nào trong người một, nàng không ngần ngại gật đầu đồng ý.
Nàng bước vào xe của Đốc Quân Dương Phong, Thư Di cứ như những cô đào đào thật sự chẳng lẽ nào nàng lại dấn tấm thân còn son sắc của mình vào thứ gọi là trụy lạc của cuộc đời nàng đau lòng khôn siết nhưng bây giờ nàng phải làm gì để tiếp tục con đường sống của mình đây.
........
Nhà nhà Sunrise là một trong những nhà hàng cao cấp những người có địa vị thường đến đây để thể hiện đẳng cấp, đèn chùm pha lê trải dài nền hoa cương sẫm màu, gà màu trắng kem là tone chủ đạo, Dương Phong ga lăng kéo ghế cho nàng ngồi xuống, Thư Di đảo mắt xuông quanh dò xét nơi đây khiến cho nàng choáng ngợp trước góc nhìn của một người không có địa vị.
Đĩa steak được đưa đến nàng vô thức nuốt nước bọt dùng bên ngoài trang điểm ăn bận tươm tất chỉnh chu nhưng trái tim của nàng lại là những mảnh vỡ chẳng thể nào xoá nhoà được, nhìn thấy Thư Di đang khó khăn với miếng thịt mìn, Dương Phong nhếch mép cười rồi đưa đĩa thịt đã cắt sẵn đến đổi với Thư Di.
"Của em đây."
Thư Di gật đầu mỉm cười tỏ ý cảm ơn Dương Phong, nàng vẫn điềm đạm dùng bữa cùng Đồ Quân Dương Phong.
Sau khi dùng bữa xong Dương Phong lên tiếng bắt chuyện tiếp với nàng hắn say mê gương mặt yêu kiều có một nét gì đó vô cùng bí ẩn của Thư Di.
"Tôi muốn là bán thân, ngài có muốn trao đổi không?" - Nàng đã vô cùng nhục hèn khi thốt ra những lời lẽ đáng khinh miệt đó.
Đốc Quân Dương Phong chóng hai tay lên bàn ánh mắt đầy hứng thú nhìn Thư Di.
"Em có biết mình đang nói gì không?"
Nàng gật đầu xác nhận thêm một lần nữa.
"Tình nhân thì sao?, Nếu ngài đã kết hôn rồi tôi có thể làm tình nhân của ngài."
Đôi mắt của Thư Di liền trùng xuống tim gan của nàng đau đứt đoạn nhưng cuộc đời đã không cho nàng một lòng tự trọng vốn có của con người mà luôn vùi dập nàng vào biển lửa nhân gian oai oán.
Nàng khoác lên chiếc váy gợi cảm bó sát vào cơ thể khoét ở phần ngực khá sâu, Thư Di nhìn bản thân trong gương gương mặt chất chứ nỗi buồn vô định, nàng lướt qua người mẹ vô nhân tính của mình đi ra bên ngoài, bà còn không quên đe doạ nàng.
"Mau kiếm tiền về đây nhanh lên đám đòi nợ sắp đến lấy mạng tao rồi đấy."
Thư Di lạnh lùng bước đi, nàng đi giữa làn người tấp nập ồn ào mà cõi lòng trống rỗng, từng bước chân của nàng vô cùng nặng nề, bụng đói cồn cào vì chẳng còn một đồng nào để mua thức ăn.
Chiếc xe ôtô màu đen sang trọng lướt trên đường, Đốc Quân Dương Phong vô thức nhìn ra bên ngoài mỹ nhân ngày đêm hắn đã tương tư đang đi thất thần giữ làn người tấp nập.
"Dừng xe."
Kỳ Sơn tấp xe vào lề đường rồi bước ra mở cửa cho Đốc Quân Dương Phong, hắn bước ra bên ngoài không ngần ngại đi về phía Thư Di, nàng vẫn không quan tâm đến người đàn ông đang tiếp cận mình mà cứ bước đi trong vô định.
Bàn tay thô sần nắm lấy cánh tay mềm mại của Thư Di nàng quay mặt lại đôi mắt long lanh tự ánh sao sáng trên bầu trời rộng cao, đôi môi đào mấp máy nói.
"Ngài muốn gì?"
Đốc Quân Dương Phong chưa bao giờ ngừng loại bỏ mỹ nhân trước mắt ra khỏi tâm trí của mình, hắn nhếch đôi môi mỏng đầy ẩn ý.
"Em không nhớ tôi là ai sao?"
Thư Di làm gì có tâm trạng để nhớ đến những chuyện vặt vãnh đã xảy ra với mình nữa, cuộc sống của nàng đã rơi vào bế tắc chẳng còn con đường nào để cho nàng thoát ra.
"Xin lỗi tôi không nhớ."
Nàng tinh tế lùi một bước rút tay của mình ra khỏi người đàn ông trước mắt.
"Tôi xin phép đi trước."
Dương Phong không thể nào để nàng đi một cách dễ dàng như thế được, hắn hứng thú với phụ nữ cũng là chuyện thường vốn dĩ đó cũng là bản tính của người đàn ông, nhưng một Đô Đốc nghiêm chỉnh như hắn lại muốn dây dưa với một ả đào bán nghệ ở phòng trà.
Bước chân của Dương Phong tiến nhanh chỉ cần vài bước đã có thể chặn nàng đứng lại thêm một lần nữa.
"Chúng ta đi ăn đi tôi mời em như lần đầu làm quen."
Thư Di ngẩng đầu nhìn lên gương mặt tuấn tú của người đàn ông.
"Ngài muốn mời tôi ăn cơm sao?"
Dương Phong gật đầu khẳng định, nàng đói đến cồn cào cả ruột gan nhưng chẳng còn một đồng nào trong người một, nàng không ngần ngại gật đầu đồng ý.
Nàng bước vào xe của Đốc Quân Dương Phong, Thư Di cứ như những cô đào đào thật sự chẳng lẽ nào nàng lại dấn tấm thân còn son sắc của mình vào thứ gọi là trụy lạc của cuộc đời nàng đau lòng khôn siết nhưng bây giờ nàng phải làm gì để tiếp tục con đường sống của mình đây.
........
Nhà nhà Sunrise là một trong những nhà hàng cao cấp những người có địa vị thường đến đây để thể hiện đẳng cấp, đèn chùm pha lê trải dài nền hoa cương sẫm màu, gà màu trắng kem là tone chủ đạo, Dương Phong ga lăng kéo ghế cho nàng ngồi xuống, Thư Di đảo mắt xuông quanh dò xét nơi đây khiến cho nàng choáng ngợp trước góc nhìn của một người không có địa vị.
Đĩa steak được đưa đến nàng vô thức nuốt nước bọt dùng bên ngoài trang điểm ăn bận tươm tất chỉnh chu nhưng trái tim của nàng lại là những mảnh vỡ chẳng thể nào xoá nhoà được, nhìn thấy Thư Di đang khó khăn với miếng thịt mìn, Dương Phong nhếch mép cười rồi đưa đĩa thịt đã cắt sẵn đến đổi với Thư Di.
"Của em đây."
Thư Di gật đầu mỉm cười tỏ ý cảm ơn Dương Phong, nàng vẫn điềm đạm dùng bữa cùng Đồ Quân Dương Phong.
Sau khi dùng bữa xong Dương Phong lên tiếng bắt chuyện tiếp với nàng hắn say mê gương mặt yêu kiều có một nét gì đó vô cùng bí ẩn của Thư Di.
"Tôi muốn là bán thân, ngài có muốn trao đổi không?" - Nàng đã vô cùng nhục hèn khi thốt ra những lời lẽ đáng khinh miệt đó.
Đốc Quân Dương Phong chóng hai tay lên bàn ánh mắt đầy hứng thú nhìn Thư Di.
"Em có biết mình đang nói gì không?"
Nàng gật đầu xác nhận thêm một lần nữa.
"Tình nhân thì sao?, Nếu ngài đã kết hôn rồi tôi có thể làm tình nhân của ngài."
Đôi mắt của Thư Di liền trùng xuống tim gan của nàng đau đứt đoạn nhưng cuộc đời đã không cho nàng một lòng tự trọng vốn có của con người mà luôn vùi dập nàng vào biển lửa nhân gian oai oán.