Buổi sáng Thư Di thức dậy từ rất sớm nàng không muốn để em gái mình phải cô đơn một mình, dù rất mệt mỏi nhưng nàng vẫn sắp xếp chu toàn, người đàn ông bên cạnh vẫn còn say ngủ nhớ đến thái độ tối qua của hắn khiến cho nàng không hiểu được bản tính con người Dương Phong, Thư Di chưa biết gì về Dương Phong và hắn cũng chẳng muốn cho nàng biết mình là ai, hai người tuy ở rất gần như lại rất xa la với nhau.
Nàng bước xuống nhà căn dặn người giúp việc làm thêm cho mình một phần dành cho bữa sáng, đột nhiên có tiếng chạy vội vàng xuống nhà.
"không xong rồi trễ mất thôi."
Thì ra là Thư Kỳ cô ấy vẫn chưa quen với cuộc sống hiện tại của mình, Thư Di đi đến hỏi em gái của mình.
"Thư Kỳ em sao vậy?"
Thư Kỳ lắc đầu nói.
"Em chỉ quên rằng mình không còn đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi nữa."
Thư Di mỉm cười đưa tay đến ôm lấy vai em gái của mình.
"Tội nghiệp em gái của chị, kể từ bây giờ chị sẽ không để em phải chịu khổ nữa đâu."
...----------------...
Bóng dáng một người đàn ông đi xuống, Dương Phong chỉ khoác áo choàng dài qua gối màu xanh lục mái tóc rối bời vì mới tỉnh giấc, hắn nhàn nhã nói.
"Làm em gái của em sao?"
Thư Di cười khẽ lên tiếng giới thiệu.
"Đúng vậy đây là em gái sinh đôi của em."
Nàng quay sang nhắc nhở em gái của mình.
"Chào ngài đô đốc đi em."
Thứ Kỳ nhìn người đàn ông đang đi xuống không chớp mắt, cô ấy bị nét nam tính phong thái mạnh mẽ của Dương Phong làm điêu đứng.
"Em xin chào ngà...i."
Dương Phong ngồi xuống bàn cầm lấy tờ báo được chuẩn bị sẵn lên nhưng lại cắt ngang lời của Thư Kỳ.
"Đừng quá trịnh trọng cứ gọi là anh được rồi."
Thư Kỳ mỉm cười nói.
"Dạ em biết rồi."
Thư Di nhìn vào đồng hồ trên tay của mình, nàng đã sắp trễ buổi tập kịch nên đã kéo em gái của mình ngồi xuống bàn ăn.
"Chị phải đến trường rồi, em ăn xong rồi cứ đi quanh quẩn đâu đó chơi đợi chị về có được không?"
Thư Kỳ mỉm cười gật đầu nói.
"Em biết rồi chị cứ yên tâm đi đi."
Thư Di đi lên phòng lấy túi xách bước thật nhanh ra khỏi cửa, Dương Phong lập tức ra lệnh cho Kỳ Sơn.
"Đưa cô ấy đi."
Kỳ Sơn gật đầu nhẹ rồi đi ra bên ngoài chuẩn bị xe, Thư Kỳ không động vào thức ăn đôi mắt chỉ nhìn về một điểm đó là Dương Phong, đột nhiên người đàn ông lên tiếng phá tan tầm nhìn của Thư Kỳ.
"Mặt tôi có dính gì sao?"
Thư Kỳ cảm thấy ngại ngùng cô ấy mỉm cười nói.
"Không chỉ là nhìn anh khá thu hút."
Dương Phong khẽ nhếch mép đặt tờ báo xuống bàn đứng lên nói.
"Phụ nữ nói với tôi câu này cũng khá nhiều rồi, tôi có việc phải đi em cứ tự nhiên."
Sau khi Dương Phong lướt qua Thư Kỳ liền bọc lộ cảm xúc.
"Anh ấy đẹp trai quá đi mất, còn rất ngầu nữa chị ta sống bên cạnh người đàn ông hoàn hảo như vậy chắc chắn sẽ áp lực lắm, nhưng miễn sao bản thân được sống trong sung sướng là được."
Nói rồi Thư Kỳ mới bắt đầu ăn những món ăn được bày trên bàn, cô ấy ăn một cách rất nhiệt tình còn không ngừng cảm thán.
"Ngon quá đi mất, so với đóng mì gói mình thường hay ăn thì những món này ngon hơn gấp trăm lần."
...----------------...
Thư Di đến trường đúng lúc nàng không quên cảm ơn Kỳ Sơn.
"Cảm ơn anh rất nhiều, tôi vào đây."
Kỳ Sơn ngày thường chẳng thèm nói chuyện dù chỉ là một lời hôm nay lại chủ động mở lời với Thư Di.
"Chúc cô một ngày tốt lành."
Thư Di có hơi bất ngờ nhưng vẫn nhiệt tình đón nhận.
"Anh cũng thế nhé!, tạm biệt."
Vừa vào lớp Phùng Thông đã bước đến nói chuyện với nàng.
"Mấy hôm hôm nay em toàn đến lớp trễ có chuyện gì xảy ra với em hay sao?"
Thư Di luôn dịu dàng với Phùng Thông.
"Em sẽ kể cho anh nghe sao, còn vài ngày nữa là đến buổi diễn kịch rồi chúng ta phải tranh thủ hoàn thiện vai diễn thật tốt nha anh."
Phùng Thông gật đầu còn tiếc lộ cho nàng một thông tin đáng vui.
"Hôm đó sẽ có các đạo diễn đến đánh giá năng lực diễn xuất của chúng ta, để mời về cùng hợp tác làm phim đấy."
Thư Di nghe Phùng Thông thông báo, đây thật sự là một điều kiện tốt dành cho những người non trẻ như nàng.
"Vậy thì tốt quá chúng ta bắt đầu tập bài thôi anh."
...----------------...
Buổi chiều sau khi từ trường về Thư Kỳ luôn đi theo Thư Di liên tục hỏi nàng về Dương Phong.
"Chị này! hai người quen nhau khi nào, tại sao chị lại tìm được người ưng ý như thế hả?"
Thư Di quay lại nhìn em mình thái độ vô cùng nghiêm túc.
"Ngài ấy không phải người để yêu, vì bất đắc dĩ chị mới...."
Nàng không định nói về chủ đề này nữa nên đành lãng trách.
"Chị em mình chỉ đến đây ở tạm thôi khi nào chị có khả năng chị sẽ đưa em ra ngoài sống cùng chị chỉ hai chị em chúng ta thôi."
Thư Kỳ liền thay đổi sắc mặt.
"Không muốn ở đây chẳng phải sung sướng hơn sao chị muốn cứ đi một mình đi em sẽ ở đây phục vụ ngài đô đốc."
Thư Di lại cảm thấy lo ngại về Thư Kỳ.
"Tại sao em lại có suy nghĩ như thế?"
Thư Kỳ cảm thấy bản thân quá vội vàng liền mỉm cười lãng tránh.
"Em chỉ nói đùa thôi mà chị em mình phải luôn có nhau chứ có đúng không chị?"
Thư Di nghe em gái nói như thế nàng cảm thấy rất vui liền ôm lấy em gái của mình.
"Bây giờ chị chỉ còn em chúng ta phải nương tựa nhau mà sống chị không muốn chịu tổn thương thêm một lần nào nữa."
Thư Kỳ ngoài mặt mỉm cười cho qua chuyện như trong thân tâm đang suy nghĩ một kế hoạch khác, Thư Di đã vô tình đưa hiểm họa đến với mình.
Nàng bước xuống nhà căn dặn người giúp việc làm thêm cho mình một phần dành cho bữa sáng, đột nhiên có tiếng chạy vội vàng xuống nhà.
"không xong rồi trễ mất thôi."
Thì ra là Thư Kỳ cô ấy vẫn chưa quen với cuộc sống hiện tại của mình, Thư Di đi đến hỏi em gái của mình.
"Thư Kỳ em sao vậy?"
Thư Kỳ lắc đầu nói.
"Em chỉ quên rằng mình không còn đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi nữa."
Thư Di mỉm cười đưa tay đến ôm lấy vai em gái của mình.
"Tội nghiệp em gái của chị, kể từ bây giờ chị sẽ không để em phải chịu khổ nữa đâu."
...----------------...
Bóng dáng một người đàn ông đi xuống, Dương Phong chỉ khoác áo choàng dài qua gối màu xanh lục mái tóc rối bời vì mới tỉnh giấc, hắn nhàn nhã nói.
"Làm em gái của em sao?"
Thư Di cười khẽ lên tiếng giới thiệu.
"Đúng vậy đây là em gái sinh đôi của em."
Nàng quay sang nhắc nhở em gái của mình.
"Chào ngài đô đốc đi em."
Thứ Kỳ nhìn người đàn ông đang đi xuống không chớp mắt, cô ấy bị nét nam tính phong thái mạnh mẽ của Dương Phong làm điêu đứng.
"Em xin chào ngà...i."
Dương Phong ngồi xuống bàn cầm lấy tờ báo được chuẩn bị sẵn lên nhưng lại cắt ngang lời của Thư Kỳ.
"Đừng quá trịnh trọng cứ gọi là anh được rồi."
Thư Kỳ mỉm cười nói.
"Dạ em biết rồi."
Thư Di nhìn vào đồng hồ trên tay của mình, nàng đã sắp trễ buổi tập kịch nên đã kéo em gái của mình ngồi xuống bàn ăn.
"Chị phải đến trường rồi, em ăn xong rồi cứ đi quanh quẩn đâu đó chơi đợi chị về có được không?"
Thư Kỳ mỉm cười gật đầu nói.
"Em biết rồi chị cứ yên tâm đi đi."
Thư Di đi lên phòng lấy túi xách bước thật nhanh ra khỏi cửa, Dương Phong lập tức ra lệnh cho Kỳ Sơn.
"Đưa cô ấy đi."
Kỳ Sơn gật đầu nhẹ rồi đi ra bên ngoài chuẩn bị xe, Thư Kỳ không động vào thức ăn đôi mắt chỉ nhìn về một điểm đó là Dương Phong, đột nhiên người đàn ông lên tiếng phá tan tầm nhìn của Thư Kỳ.
"Mặt tôi có dính gì sao?"
Thư Kỳ cảm thấy ngại ngùng cô ấy mỉm cười nói.
"Không chỉ là nhìn anh khá thu hút."
Dương Phong khẽ nhếch mép đặt tờ báo xuống bàn đứng lên nói.
"Phụ nữ nói với tôi câu này cũng khá nhiều rồi, tôi có việc phải đi em cứ tự nhiên."
Sau khi Dương Phong lướt qua Thư Kỳ liền bọc lộ cảm xúc.
"Anh ấy đẹp trai quá đi mất, còn rất ngầu nữa chị ta sống bên cạnh người đàn ông hoàn hảo như vậy chắc chắn sẽ áp lực lắm, nhưng miễn sao bản thân được sống trong sung sướng là được."
Nói rồi Thư Kỳ mới bắt đầu ăn những món ăn được bày trên bàn, cô ấy ăn một cách rất nhiệt tình còn không ngừng cảm thán.
"Ngon quá đi mất, so với đóng mì gói mình thường hay ăn thì những món này ngon hơn gấp trăm lần."
...----------------...
Thư Di đến trường đúng lúc nàng không quên cảm ơn Kỳ Sơn.
"Cảm ơn anh rất nhiều, tôi vào đây."
Kỳ Sơn ngày thường chẳng thèm nói chuyện dù chỉ là một lời hôm nay lại chủ động mở lời với Thư Di.
"Chúc cô một ngày tốt lành."
Thư Di có hơi bất ngờ nhưng vẫn nhiệt tình đón nhận.
"Anh cũng thế nhé!, tạm biệt."
Vừa vào lớp Phùng Thông đã bước đến nói chuyện với nàng.
"Mấy hôm hôm nay em toàn đến lớp trễ có chuyện gì xảy ra với em hay sao?"
Thư Di luôn dịu dàng với Phùng Thông.
"Em sẽ kể cho anh nghe sao, còn vài ngày nữa là đến buổi diễn kịch rồi chúng ta phải tranh thủ hoàn thiện vai diễn thật tốt nha anh."
Phùng Thông gật đầu còn tiếc lộ cho nàng một thông tin đáng vui.
"Hôm đó sẽ có các đạo diễn đến đánh giá năng lực diễn xuất của chúng ta, để mời về cùng hợp tác làm phim đấy."
Thư Di nghe Phùng Thông thông báo, đây thật sự là một điều kiện tốt dành cho những người non trẻ như nàng.
"Vậy thì tốt quá chúng ta bắt đầu tập bài thôi anh."
...----------------...
Buổi chiều sau khi từ trường về Thư Kỳ luôn đi theo Thư Di liên tục hỏi nàng về Dương Phong.
"Chị này! hai người quen nhau khi nào, tại sao chị lại tìm được người ưng ý như thế hả?"
Thư Di quay lại nhìn em mình thái độ vô cùng nghiêm túc.
"Ngài ấy không phải người để yêu, vì bất đắc dĩ chị mới...."
Nàng không định nói về chủ đề này nữa nên đành lãng trách.
"Chị em mình chỉ đến đây ở tạm thôi khi nào chị có khả năng chị sẽ đưa em ra ngoài sống cùng chị chỉ hai chị em chúng ta thôi."
Thư Kỳ liền thay đổi sắc mặt.
"Không muốn ở đây chẳng phải sung sướng hơn sao chị muốn cứ đi một mình đi em sẽ ở đây phục vụ ngài đô đốc."
Thư Di lại cảm thấy lo ngại về Thư Kỳ.
"Tại sao em lại có suy nghĩ như thế?"
Thư Kỳ cảm thấy bản thân quá vội vàng liền mỉm cười lãng tránh.
"Em chỉ nói đùa thôi mà chị em mình phải luôn có nhau chứ có đúng không chị?"
Thư Di nghe em gái nói như thế nàng cảm thấy rất vui liền ôm lấy em gái của mình.
"Bây giờ chị chỉ còn em chúng ta phải nương tựa nhau mà sống chị không muốn chịu tổn thương thêm một lần nào nữa."
Thư Kỳ ngoài mặt mỉm cười cho qua chuyện như trong thân tâm đang suy nghĩ một kế hoạch khác, Thư Di đã vô tình đưa hiểm họa đến với mình.