Thư Di mở mắt ra nhìn người đàn ông bên cạnh vẫn còn say giấc, chóp mũi của hai người dường như sắp chạm vào nhau, đêm qua hắn hưng phấn quá mức đến bây giờ vẫn còn chìm trong giấc ngủ sâu, những lúc trước khi ở cùng Thư Di một đêm, đến sáng một bên giường đã không còn thấy bóng dáng của hắn đâu.
Thư Di đưa tay chạm vào sóng mũi của Dương Phong, thật sự rất cao đây cũng là một phần quyết định gương mặt điển trai của hắn, nếu so về số tuổi có lẽ Dương Phong lớn hơn nàng nhiều tuổi, Thư Di dù đã bước ra đời từ rất sớm nhưng vẫn rơi vào vòng tay của Dương Phong, nàng và hắn chỉ có thể là quan hệ xác thịt, ánh mắt của Thư Di đượm buồn khi càng nghĩ đến thân phận của mình, nàng cố gắng ngồi dậy bước xuống giường, cánh tay rắn rỏi của Dương Phong lại kéo nàng lại, Thư Di lại nằm gọn trong lòng của Dương Phong, hắn đưa bàn tay của mình phủ lên vòng một của nàng, thuần thục bóp nắn, giọng nói trầm khàn vang lên.
"Tại sao em lại đưa sợi dây chuyền tôi tặng cho em gái?"
Thư Di mãi đi quay phim quên bén về vấn đề này, nàng vẫn dịu dàng đối đáp.
"Em quên nói với anh về việc này, vì em ấy rất thích nó, em thật sự rất quý món quà mà anh tặng nhưng nhìn thấy em gái cứ nhìn vào sợi dây chuyền với thái độ thích thú em không kiềm lòng được."
Dương Phong tiến sát mặt mình gần mặt nang, môi của hắn chạm nhẹ lên má của Thư Di.
"Em có biết sợ Dây chuyền đó tôi đã cho người đặc biệt khắc tên em ở bên trong, em đúng là vô tâm."
Thư Di hơn bất ngờ trước sự tiết lộ của Dương Phong nàng chưa bao giờ để tâm đến chỉ nghĩ hắn muốn tặng mình vì thú vui của bản thân mà thôi không ngờ Dương Phong chú trọng nó như vậy, Thư Di biết bản thân đã sai khi đưa sợi dây chuyền cho Thư ký, bây giờ sẽ rất khó để lấy lại.
"Em không ngờ anh lại chú trọng đến như thế, xin lỗi."
Dương Phong đưa tay vuốt ve vòng eo của Thư Di, nàng thoáng chốc rùng mình, Dương Phong lại đè nàng xuống dưới thân của hắn, Thư Di chống tay trước ngực của Dương Phong nhỏ giọng nói.
"Chẳng phải tối quá chúng ta..."
Đôi má của nàng ửng đỏ lên vì ngại ngùng, Dương Phong đưa bàn tay xấu xa lần mò xuống phía dưới, chiến tích của đêm hoan lạc vẫn còn động lại, hắn lại muốn chiếm lấy nàng.
"Hôm qua là chuyện của hôm qua, bây giờ là chuyện của bây giờ."
Thư Di lo lắng gương mặt nhăn nhó nói.
"Nhưng em vẫn còn mệt."
Hắn không muốn nghe thêm lời từ chối của nàng, đôi chân thon thả của Thư Di đã bị tên đàn ông tách rộng, một nụ hôn cuồng nhiệt ập đến, vì cơ thể của nàng đã rất nhạy cảm, Dương Phong rất thuận lợi cho vào, hắn tiếp tục hoạt động bản năng của mình, Thư Di cảm thấy bản thân bị ức hiếp nàng hờn dỗi quay mặt đi lặng lẽ rơi nước mắt.
Dương Phong rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, hắn ôm chặt lấy cơ thể của Thư Di, xoa dịu nàng.
"Một tuần qua em đã được tự do, một lần sao có thể đủ, vì em là người tình của tôi chỉ có em mới được tôi nuông chiều như thế, em lại hờn dỗi với tôi sao."
Vừa nói xong hắn lại tăng nhanh hoạt động, Thư Di không theo kịp nhịp điệu này, nàng ngẩng đầu lên miệng không thể nào khép lại được cứ ngân nga rên rỉ vì được chạm đến khoái cảm cao nhất.
Chỉ về được hai ngày đã bị tên cầm thú này hành hạ đến đi cũng chẳng được, cả ngày lẫn đêm điều bị hắn dày vò không nương tay.
Buổi chiều Thư Di và Dương Phong đã thay đồ ăn bận chỉnh chu, hắn lại đưa nàng ra ngoài, hai người như một cặp tình nhân đang hẹn hò cùng nhau, Dương Phong xem Thư Di là một bảo bối để hắn yêu chiều.
Dương Phong đưa nàng đến một cửa hàng trang sức cao cấp, hắn muốn đặt cho Thư Di một chiếc vòng cổ khác, Thư Di không muốn như thế nàng không muốn nợ hắn thêm bất cứ điều gì nữa.
"Đốc quân à! Anh đừng mua cho em những thứ đắt tiền này nữa có được không, thật sự em..."
Dương Phong lấy một chiếc nhẫn được trưng bày gần đó đeo vào tay của Thư Di, bàn tay của nàng mềm mại đến mức chỉ muốn sờ mãi, Dương Phong không kiềm được mà hôn lên mu bàn tay của nàng.
"Rất hợp với em."
Hắn lại tặng thêm cho nàng một chiếc nhẫn, Thư Di không tài nào ngăn được, một phần vì nàng sợ hắn sẽ tức giận với mình nên đành thuận theo ý muốn của Dương Phong.
Hình ảnh hai người đi bên cạnh nhau đã được một người bí mật theo dõi ghi lại.
Thư Di đưa tay chạm vào sóng mũi của Dương Phong, thật sự rất cao đây cũng là một phần quyết định gương mặt điển trai của hắn, nếu so về số tuổi có lẽ Dương Phong lớn hơn nàng nhiều tuổi, Thư Di dù đã bước ra đời từ rất sớm nhưng vẫn rơi vào vòng tay của Dương Phong, nàng và hắn chỉ có thể là quan hệ xác thịt, ánh mắt của Thư Di đượm buồn khi càng nghĩ đến thân phận của mình, nàng cố gắng ngồi dậy bước xuống giường, cánh tay rắn rỏi của Dương Phong lại kéo nàng lại, Thư Di lại nằm gọn trong lòng của Dương Phong, hắn đưa bàn tay của mình phủ lên vòng một của nàng, thuần thục bóp nắn, giọng nói trầm khàn vang lên.
"Tại sao em lại đưa sợi dây chuyền tôi tặng cho em gái?"
Thư Di mãi đi quay phim quên bén về vấn đề này, nàng vẫn dịu dàng đối đáp.
"Em quên nói với anh về việc này, vì em ấy rất thích nó, em thật sự rất quý món quà mà anh tặng nhưng nhìn thấy em gái cứ nhìn vào sợi dây chuyền với thái độ thích thú em không kiềm lòng được."
Dương Phong tiến sát mặt mình gần mặt nang, môi của hắn chạm nhẹ lên má của Thư Di.
"Em có biết sợ Dây chuyền đó tôi đã cho người đặc biệt khắc tên em ở bên trong, em đúng là vô tâm."
Thư Di hơn bất ngờ trước sự tiết lộ của Dương Phong nàng chưa bao giờ để tâm đến chỉ nghĩ hắn muốn tặng mình vì thú vui của bản thân mà thôi không ngờ Dương Phong chú trọng nó như vậy, Thư Di biết bản thân đã sai khi đưa sợi dây chuyền cho Thư ký, bây giờ sẽ rất khó để lấy lại.
"Em không ngờ anh lại chú trọng đến như thế, xin lỗi."
Dương Phong đưa tay vuốt ve vòng eo của Thư Di, nàng thoáng chốc rùng mình, Dương Phong lại đè nàng xuống dưới thân của hắn, Thư Di chống tay trước ngực của Dương Phong nhỏ giọng nói.
"Chẳng phải tối quá chúng ta..."
Đôi má của nàng ửng đỏ lên vì ngại ngùng, Dương Phong đưa bàn tay xấu xa lần mò xuống phía dưới, chiến tích của đêm hoan lạc vẫn còn động lại, hắn lại muốn chiếm lấy nàng.
"Hôm qua là chuyện của hôm qua, bây giờ là chuyện của bây giờ."
Thư Di lo lắng gương mặt nhăn nhó nói.
"Nhưng em vẫn còn mệt."
Hắn không muốn nghe thêm lời từ chối của nàng, đôi chân thon thả của Thư Di đã bị tên đàn ông tách rộng, một nụ hôn cuồng nhiệt ập đến, vì cơ thể của nàng đã rất nhạy cảm, Dương Phong rất thuận lợi cho vào, hắn tiếp tục hoạt động bản năng của mình, Thư Di cảm thấy bản thân bị ức hiếp nàng hờn dỗi quay mặt đi lặng lẽ rơi nước mắt.
Dương Phong rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho nàng cảm thấy khó chịu, hắn ôm chặt lấy cơ thể của Thư Di, xoa dịu nàng.
"Một tuần qua em đã được tự do, một lần sao có thể đủ, vì em là người tình của tôi chỉ có em mới được tôi nuông chiều như thế, em lại hờn dỗi với tôi sao."
Vừa nói xong hắn lại tăng nhanh hoạt động, Thư Di không theo kịp nhịp điệu này, nàng ngẩng đầu lên miệng không thể nào khép lại được cứ ngân nga rên rỉ vì được chạm đến khoái cảm cao nhất.
Chỉ về được hai ngày đã bị tên cầm thú này hành hạ đến đi cũng chẳng được, cả ngày lẫn đêm điều bị hắn dày vò không nương tay.
Buổi chiều Thư Di và Dương Phong đã thay đồ ăn bận chỉnh chu, hắn lại đưa nàng ra ngoài, hai người như một cặp tình nhân đang hẹn hò cùng nhau, Dương Phong xem Thư Di là một bảo bối để hắn yêu chiều.
Dương Phong đưa nàng đến một cửa hàng trang sức cao cấp, hắn muốn đặt cho Thư Di một chiếc vòng cổ khác, Thư Di không muốn như thế nàng không muốn nợ hắn thêm bất cứ điều gì nữa.
"Đốc quân à! Anh đừng mua cho em những thứ đắt tiền này nữa có được không, thật sự em..."
Dương Phong lấy một chiếc nhẫn được trưng bày gần đó đeo vào tay của Thư Di, bàn tay của nàng mềm mại đến mức chỉ muốn sờ mãi, Dương Phong không kiềm được mà hôn lên mu bàn tay của nàng.
"Rất hợp với em."
Hắn lại tặng thêm cho nàng một chiếc nhẫn, Thư Di không tài nào ngăn được, một phần vì nàng sợ hắn sẽ tức giận với mình nên đành thuận theo ý muốn của Dương Phong.
Hình ảnh hai người đi bên cạnh nhau đã được một người bí mật theo dõi ghi lại.