Thư Di dứt khoát buông lời nói vô cùng tàn nhẫn, nhưng người đàn bà là sao có thể buông tha cho nàng vì bây giờ nàng đã sống với một hoàn cảnh mới được đô đốc Dương Phong che chắn.
“Mày đừng có hòng phủ bỏ trách nhiệm với tao, tao muốn nói cho mày biết một điều mày vẫn còn một đứa em gái song sinh, vì chồng tao cố chấp giữ lại hai đứa nhưng chính tao là người đem nó vào cô nhi viện và giữ lại mày, nếu mày cho tao đến đây ở cùng mày thì tao sẽ nói cho mày biết đứa em gái thất lạc của mày đang ở đâu.”
Thư Di không tin vào những lời mẹ của mình đã nói, nàng lắc đầu nói.
“Bà đang bịa đặt có đúng không đừng hòng tôi tin bà thêm một lần nào nữa.”
Bà ta đưa tay vào túi của mình lấy ra một bức ảnh đã cũ, hình ảnh hai đứa bé ngồi cùng nhau, trên cổ của mỗi đứa bé còn có một sợi dây chuyền mà mẹ ruột đã để lại cho hai chị em, Thư Di cầm lấy bức ảnh nàng vô cùng đau lòng trước sự thật tàn nhẫn này, người đàn bà độc ác này ngày càng khiến cho nàng kinh tởm bà ta.
“Tại sao bà lại làm như thế, đúng là độc ác mà.”
Dương Phong nhìn thấy Thư Di đã rơi lệ hắn đã đi đến xen vào cuộc đối thoại của nàng và người mẹ độc ác của mình.
“Bà bao nhiêu tiền để đổi lấy thông tin?”
Người đàn bà nghe qua lời đề nghị của Dương Phong đôi mắt liền sáng rỡ.
“Ngài đây vừa nhìn đã thấy có khí chất giàu sang, con gái của tôi thật may mắn khi có được sự che chở của ngài.”
Thư Di liếc nhìn người đàn bà mất cả nhân tính kia phẫn nộ nói.
“Bà đừng gọi tôi là con gái tôi không có một người mẹ độc ác như bà.”
Dương Phong ra lệnh cho Kỳ Sơn, anh ấy liền hiểu ý đi vào bên trong lấy ra một phong thư đưa đến trước mặt người đàn bà, Dương Phong lên tiếng ra điều kiện với bà ta.
“Đi đi đây không phải là nơi để bà tá túc, khi nào hết tiền cứ đến tìm tôi không được quấy nhiễu Thư Di nữa.”
Người đàn bà nhìn số tiền hậu hĩnh bên trong phong thư miệng cười không khép lại được.
“Được rồi tôi sẽ đi, ngài đây thật là phóng khoáng.”
“Khoang đã.” – Dương Phong lên giọng gọi người đàn bà lại.
“Nói nơi mà bà đã bỏ rơi em của cô ấy.”
Người đàn bà không ngừng điếm sắp tiền, lên tiếng nói.
“Ở cô nhi viện Nhân Đài quê hương của ba mày đấy Thư Di, tao nhớ không lầm tên của nó là Thư Kỳ.”
Nói rồi bà ta quay người rời đi trong sự hả hê của tiền bạc, Thư Di đau lòng đến mức không thể thở nổi, nàng ngồi sụp xuống khóc nức nở.
“Mình còn em gái sao, mình phải đi tìm em ấy.”
Dương Phong đỡ lấy Thư Di đưa nàng đi vào nhà.
“Bình tĩnh đã tôi sẽ giúp em tìm em gái.”
Thư Di không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác. Suốt đêm đó nàng chẳng thể nào chợp mắt được nàng muốn xác định rằng đứa em thất lạc của mình chắc chắn vẫn còn sống hay không, nàng quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lúc ngủ vẫn rất nghiêm nghị không giống như lúc hắn làm chuyện xấu xa cùng nàng, đột nhiên Dương Phong lên tiếng khiến cho Thư Di giật mình.
“Không ngủ được à?”
Nàng quay lưng về phía Dương Phong, hắn quay sang đưa tay luồn qua ôm lấy eo của nàng dịch sát vào người Thư Di.
“Sao không trả lời?”
Nàng im lặng một lúc mới trả lời hắn.
“Chỉ là suy nghĩ lung tung.”
Nàng quyết định quay sang trò chuyện với hắn.
“Ngài nói xem tại sao ngài lại tốt với tôi đến như thế?”
Dương Phong trầm mặc một lúc mới trả lời nàng.
“Không có lý do, tôi chỉ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy em khóc mà thôi.”
Thư Di vô cùng cảm kích trước lòng bao dung của Dương Phong.
“Ngài khiến khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy, ngài và tôi chỉ là một sự thỏa thuận đôi bên cùng có lợi, ngài không cần làm nhiều việc như thế đâu, tôi rất sợ phải gánh vác mối ân tình này, tôi sợ sẽ trả không nỗi cho ngài.”
Dương Phong ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng vùng đầu vào hõm cổ của Thư Di hít một hơi thật sâu, hắn rất thích mùi hương trên cơ thể của nàng, giọng nói của Dương Phong một lần nữa khàn đục nhướm đầy dục vọng.
“Em chỉ cần ở bên cạnh khiến cho tôi vui vẻ mỗi ngày là được.”
Thư Di lí nhí trong lòng của hắn.
“Chỉ cần như vậy thôi sao?”
Dương Phong hôn lên mái tóc đen của nàng chủ đích của hắn đối với nàng cũng chỉ có thế.
“Đúng vậy.”
Thư Di chủ động đưa tay vòng qua eo ôm lấy người đàn ông bên cạnh chân thành nói.
“Cảm ơn ngài.”
“Mày đừng có hòng phủ bỏ trách nhiệm với tao, tao muốn nói cho mày biết một điều mày vẫn còn một đứa em gái song sinh, vì chồng tao cố chấp giữ lại hai đứa nhưng chính tao là người đem nó vào cô nhi viện và giữ lại mày, nếu mày cho tao đến đây ở cùng mày thì tao sẽ nói cho mày biết đứa em gái thất lạc của mày đang ở đâu.”
Thư Di không tin vào những lời mẹ của mình đã nói, nàng lắc đầu nói.
“Bà đang bịa đặt có đúng không đừng hòng tôi tin bà thêm một lần nào nữa.”
Bà ta đưa tay vào túi của mình lấy ra một bức ảnh đã cũ, hình ảnh hai đứa bé ngồi cùng nhau, trên cổ của mỗi đứa bé còn có một sợi dây chuyền mà mẹ ruột đã để lại cho hai chị em, Thư Di cầm lấy bức ảnh nàng vô cùng đau lòng trước sự thật tàn nhẫn này, người đàn bà độc ác này ngày càng khiến cho nàng kinh tởm bà ta.
“Tại sao bà lại làm như thế, đúng là độc ác mà.”
Dương Phong nhìn thấy Thư Di đã rơi lệ hắn đã đi đến xen vào cuộc đối thoại của nàng và người mẹ độc ác của mình.
“Bà bao nhiêu tiền để đổi lấy thông tin?”
Người đàn bà nghe qua lời đề nghị của Dương Phong đôi mắt liền sáng rỡ.
“Ngài đây vừa nhìn đã thấy có khí chất giàu sang, con gái của tôi thật may mắn khi có được sự che chở của ngài.”
Thư Di liếc nhìn người đàn bà mất cả nhân tính kia phẫn nộ nói.
“Bà đừng gọi tôi là con gái tôi không có một người mẹ độc ác như bà.”
Dương Phong ra lệnh cho Kỳ Sơn, anh ấy liền hiểu ý đi vào bên trong lấy ra một phong thư đưa đến trước mặt người đàn bà, Dương Phong lên tiếng ra điều kiện với bà ta.
“Đi đi đây không phải là nơi để bà tá túc, khi nào hết tiền cứ đến tìm tôi không được quấy nhiễu Thư Di nữa.”
Người đàn bà nhìn số tiền hậu hĩnh bên trong phong thư miệng cười không khép lại được.
“Được rồi tôi sẽ đi, ngài đây thật là phóng khoáng.”
“Khoang đã.” – Dương Phong lên giọng gọi người đàn bà lại.
“Nói nơi mà bà đã bỏ rơi em của cô ấy.”
Người đàn bà không ngừng điếm sắp tiền, lên tiếng nói.
“Ở cô nhi viện Nhân Đài quê hương của ba mày đấy Thư Di, tao nhớ không lầm tên của nó là Thư Kỳ.”
Nói rồi bà ta quay người rời đi trong sự hả hê của tiền bạc, Thư Di đau lòng đến mức không thể thở nổi, nàng ngồi sụp xuống khóc nức nở.
“Mình còn em gái sao, mình phải đi tìm em ấy.”
Dương Phong đỡ lấy Thư Di đưa nàng đi vào nhà.
“Bình tĩnh đã tôi sẽ giúp em tìm em gái.”
Thư Di không còn tâm trí để nghĩ đến chuyện khác. Suốt đêm đó nàng chẳng thể nào chợp mắt được nàng muốn xác định rằng đứa em thất lạc của mình chắc chắn vẫn còn sống hay không, nàng quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lúc ngủ vẫn rất nghiêm nghị không giống như lúc hắn làm chuyện xấu xa cùng nàng, đột nhiên Dương Phong lên tiếng khiến cho Thư Di giật mình.
“Không ngủ được à?”
Nàng quay lưng về phía Dương Phong, hắn quay sang đưa tay luồn qua ôm lấy eo của nàng dịch sát vào người Thư Di.
“Sao không trả lời?”
Nàng im lặng một lúc mới trả lời hắn.
“Chỉ là suy nghĩ lung tung.”
Nàng quyết định quay sang trò chuyện với hắn.
“Ngài nói xem tại sao ngài lại tốt với tôi đến như thế?”
Dương Phong trầm mặc một lúc mới trả lời nàng.
“Không có lý do, tôi chỉ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy em khóc mà thôi.”
Thư Di vô cùng cảm kích trước lòng bao dung của Dương Phong.
“Ngài khiến khiến tôi cảm thấy vô cùng áy náy, ngài và tôi chỉ là một sự thỏa thuận đôi bên cùng có lợi, ngài không cần làm nhiều việc như thế đâu, tôi rất sợ phải gánh vác mối ân tình này, tôi sợ sẽ trả không nỗi cho ngài.”
Dương Phong ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng vùng đầu vào hõm cổ của Thư Di hít một hơi thật sâu, hắn rất thích mùi hương trên cơ thể của nàng, giọng nói của Dương Phong một lần nữa khàn đục nhướm đầy dục vọng.
“Em chỉ cần ở bên cạnh khiến cho tôi vui vẻ mỗi ngày là được.”
Thư Di lí nhí trong lòng của hắn.
“Chỉ cần như vậy thôi sao?”
Dương Phong hôn lên mái tóc đen của nàng chủ đích của hắn đối với nàng cũng chỉ có thế.
“Đúng vậy.”
Thư Di chủ động đưa tay vòng qua eo ôm lấy người đàn ông bên cạnh chân thành nói.
“Cảm ơn ngài.”