Không để lại sổ tay thao tác, quy tắc sử dụng hay, những điều cấm kỵ cần tránh, cười cười ha ha rồi cưỡi Thanh Ngưu mà đi? Tào Nghiêm Hoa oán giận, sao Thanh Ngưu không lắc mình cho ông ta ngã chết luôn nhỉ?
Bỗng nhiên trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng, anh ta kêu to: “Tôi biết rồi, là con sói kia mở khoá Phượng Hoàng Loan!”
Có thể giải thích như vậy sao? La Nhận dở khóc dở cười.
Đầu dây bên kia, Thần Côn nổi giận đùng đùng: “Lão Tử nói bất kỳ ai đều không thể mở, ý ở ngoài lời, trong đó bao gồm cả sói!”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, Lão Tử nói vậy để tỏ ra phong cách, người có phong cách đều lời ít ý nhiều, ví dụ như, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, chẳng lẽ phải cường điệu thêm là những kẻ thuận ta, bao gồm người, lợn, chó, sói hả? Dài dòng văn tự như vậy còn phong cách nữa không?
Các chuyên gia đều cả vú lấp miệng em phải như vậy sao? Tào Nghiêm Hoa cảm thấy tủi thân.
May mà Mộc Đại vẫn đứng về phía anh ta: “Tuy nhiên, theo tình hình hiện tại, khoá Phượng Hoàng Loan thực sự đã bị mở.”
Thần Côn không phủ nhận điểm này: “Mở thì mở, nhưng nhất định không phải do người làm, càng không phải sói.”
Vậy chính là… Không phải người cũng chẳng phải sói? Trong đầu Tào Nghiêm Hoa hiện ra thân hình uy mãnh của người sói.
Có điều… Quên đi, anh ta không dám nói.
La Nhận vẫn là người đầu tiên phá tan sự yên lặng: “Vậy từ bức tranh này, tôi đã hiểu ý nghĩa rặng núi và con sông là gì rồi , nghe nói phía Nam cửa khẩu Hàm Cốc tiếp giáp núi Tần Lĩnh, phía Bắc giáp sông Hoàng Hà, có thể bức tranh muốn chỉ ra địa thế tiếp giáp sông núi của cửa khẩu Hàm Cốc, bảy thanh hung giản và khoá Phượng Hoàng Loan cũng rõ ràng, nhưng con sói hoặc chó này…”
Thần Côn tỏ thái độ thẳng thắn giống hệt Mộc Đại và La Nhận lúc trước: “Tôi không biết con sói này có ý nghĩa gì, lại càng không đoán, suy đoán được thành lập dựa trên những điều có căn cứ, không thể đoán mò.”
Mộc Đại gõ ngón tay lên sô pha: Ừm, không đoán linh tinh, có cá tính.
La Nhận gật đầu: “Ok, trước mắt chúng ta đừng để ý tới con sói này, mà hãy sử dụng tin tức đã có để trau chuốt lại những chuyện đã xảy ra.”
***
Kể từ đó, ngọn nguồn sự việc còn vượt xa “cửa khẩu Hàm Cốc” mà lúc trước được đặt dấu chấm hỏi.
La Nhận dùng bút bút nhớ dòng tiếp tục nối thêm một mục mới trên biểu đồ, mãi đến cạnh tường mới dừng lại, viết phần tiêu đề là “Bảy hung án sớm nhất, mai rùa xương thú”.
Cách một đoạn lại viết “điềm gở, bậc đại đức xuất thế phong ấn”, cách một đoạn nữa, viết “Doãn Hỉ, cửa khẩu Hàm Cốc, Lão Tử, khoá Phượng Hoàng Loan, bảy thanh hung giản.”
Như vậy liền hợp thành một thể với biểu đồ được liệt kê trước đó, nhưng La Nhận dừng bút ở phần giữa, chần chừ một lát rồi đặt một dấu chấm hỏi lớn.
“Từ chi tiết được miêu tả sau này có thể thấy, Trương Quang Hoa là người phổ thông, bình thường, không phải đại gian đại ác, càng không phải người có đạo đức, lương thiện bậc nhất, ông ta không có khả năng mở khoá Phượng Hoàng Loan, đã có người mở khoá trước ông ta.”
Mộc Đại gật đầu: “Trương Quang Hoa là người đầu tiên tiếp xúc với hung giản.”
Thần Côn ở đầu dây bên kia ho khan một tiếng: “Ông ta chưa chắc là người đầu tiên tiếp xúc, hung giản có bảy cái, Trương Quang Hoa chỉ mang một trong số chúng, nói đúng hơn, ông ta là người đầu tiên mà mọi người tiếp xúc.”
Ánh mắt Nhất Vạn Tam tập trung tại chậu nước: “Vì thế, còn sáu miếng da nữa ư?”
“Ủa, giọng người anh em này nghe lạ tai ghê, ai vậy?”
Lạ tai, Nhất Vạn Tam cảm thấy vô cùng sỉ nhục vì bị bỏ lơ: “Lúc trước tôi đã lên tiếng rồi, lúc ông hỏi có mấy thanh hung giản, người đáp là tôi, bảy thanh!”
Vậy sao, có thể lúc ấy quá kích động nên không chú ý, Thần Côn hào hứng hỏi: “Phải xưng hô với cậu thế nào?”
“Mọi người đều gọi tôi là Nhất Vạn Tam.”
“Được rồi, Tiểu Tam Tam, chúng ta tiếp tục chủ đề chính.”
Tiểu Tam còn chưa tính, còn cho anh ta hai chữ Tam? Nhất Vạn Tam thở phì phò, nhưng đề tài đã được tiếp tục.
“Lúc trước chưa hiểu rõ tình hình nội bộ, nên khi giải thích với mọi người, tôi thường lấy từ “miếng da” để ám chỉ, nhưng hiện tại tôi xin đính chính, không phải da của ai đó, chỉ có hung giản tồn tại. Nói thế nào nhỉ, điềm gở cũng không phải bản thân thanh thẻ tre…”
Chuyện này giống như khi ma quỷ ám lên chiếc đèn, người bắt gặp gặp nó chỉ biết hoảng sợ kêu lên – “cây đèn ma đáng sợ”, bản thân cây đèn vô tội biết bao, nhưng không ai tách nó và con ma kia thành hai loại riêng biệt, chỉ cần nhìn thấy đèn là bỏ chạy…”
Bảy loại điềm gở không có hình dạng, trạng thái, cũng không ai thực sự trông thấy chúng, chẳng qua trước kia Lão Tử dẫn chúng vào thẻ tre, vì vậy người đời sau gọi chúng là hung giản. Tôi cho rằng, chúng bị nhốt trong thẻ tre một đoạn thời gian rất dài, nên cho dù chạy thoát, vẫn giữ thói quen cũ, tồn tại trong hình dạng thanh thẻ tre. Lúc bám vào cơ thể người và hiện hình, tự nhiên sẽ nổi lên từ dưới da trong hình dạng tương tự. Khi nó nóng lòng thoát ly ký chủ, cách thức rời đi có chút… Thô lỗ.”
Mộc Đại tiếp lời: “Bởi vậy, trên lưng những người kia để lại vết thương?”
“Đúng vậy, mất đi một miếng da thôi.”
Tào Nghiêm Hoa đạp vỡ nồi cát hỏi: “Vậy tại sao lại là lưng, mà không phải trên mặt hay trên cánh tay?”
Đánh vỡ nồi cát: Thành ngữ ám chỉ việc truy tìm, hỏi han để tìm ra đáp án của vấn đề.
Thần Côn không kiên nhẫn: “Hung giản không nhỏ, nó cần không gian bằng phẳng để phô bày bản thân.”
“Vậy trên đùi cũng…”
Tào Nghiêm Hoa vươn cẳng chân béo phì của mình ra, quan sát trái phải, còn lấy tay so so vài cái, không gian đủ rộng, hai cái hung giản nằm lên không thành vấn đề.
La Nhân ra hiệu anh ta đừng phí công tìm hiểu sâu đề tài này: “Nếu coi hung giản như một con người, nó đại khái có sở thích riêng, giống như sát thủ liên hoàn, luôn có hành vi mang tính chất đặc thù.”
Thần Côn cười ha ha: “Củ Cải Đỏ, cậu thật hiểu lòng tôi. Đây là điểm đáng sợ của chuyện này! Có nhớ tôi từng nói gì không, hung giản là sống?”
Mộc Đại thì thầm trong lòng: Cần gì phải dùng điệu cười ha ha kia để nói “điểm đáng sợ” chứ, Thần Côn này, thật là…
“Không có người nhìn thấy hình dáng của nó, nó là một luồng sức mạnh vô hình, có khả năng chỉ là không khí. Vào thời Nam Tống, Văn Thiên Tường từng viết khúc ‘Chính Khí Ca’ (bài ca về khí tiết chính trực), khúc dạo đầu nói, ‘thiên địa có chính khí, tạp nhiên phú lưu hình, hạ tắc vi hà nhạc, thượng tắc vi nhật tinh’ (trời đất vốn quang minh, phong phú nhiều hình dáng, dưới có sông và núi, trên có thái dương và sao trời), ý là chính khí có mặt khắp nơi, tràn đầy trong trời đất, các loại hình thức.”
Văn Thiên Trường (1236 – 1283) là thừa tướng nhà Nam Tống, một thi sĩ, chính trị gia nổi tiếng và là anh hùng dân tộc của Trung Quốc.
Sắc mặt La Nhận đột nhiên thay đổi, Mộc Đại tò mò nhìn anh, La Nhận cười cười, ý bảo cô tiếp tục nghe.
“Bởi thế tôi mới đoán, có thể hung giản cũng như vậy, sống. Không nhất định phải bám lên người, không nhất định có hính dạng thanh thẻ tre. Ta không thể biết nó có năng lực tư duy, hay các hung giản có thể bù đắp lẫn nhau hay không, nhưng tôi gần như chắc chắn, những hung giản còn lại không giống hung giản chúng ta bắt được lần này, thậm chí có khả năng vì hung giản này gặp nguy hiểm mà càng trở nên thông minh hơn. Tiếp tục bám lên người? Mất một miếng da trên lưng? Không, không, không, chúng còn ẩn náu giỏi hơn.”
Tào Nghiêm Hoa bỗng nhiên rùng mình: “Sống, sống?”
Sống, lại còn bù đắp lẫn nhau, liệu nó có thù dai không?
Tào Nghiêm Hoa nhìn Nhất Vạn Tam: “Anh Tam Tam, anh… anh nướng chín nó!”
Nhất Vạn Tam đang không yên lòng, nghe Tào Nghiêm Hoa nói vậy, nhất thời giãy nảy lên như bị giẫm phải chân, ngay cả xưng hô “anh Tam Tam ” cũng không để tâm: “Tôi nướng cháy nó thì sao, còn anh thì sao, chẳng phải anh lấy cốc ném vào người nó ư?”
Mộc Đại tự an ủi mình, thì thầm trong lòng: “Mình không sao, mình không làm gì nó…”
La Nhận dịu dàng nhắc nhở cô: “Mộc Đại, cô lấy chậu nước dìm chết nó.”
Mộc Đại phản ứng còn mãnh liệt hơn Nhất Vạn Tam: “Còn anh nữa, anh lấy dao đâm nó.”
La Nhận cố ý chọc tức cô: “Mộc Đại, đấy không gọi là đâm, mà là châm.”
…
Thần Côn ở đầu dây bên kia nghe mà mở cờ trong bụng, xem hài kịch không cần vé, cảnh tượng ở đầu dây bên kia sẽ thế nào nhỉ? Tào Mập Ú nhất định sẽ xông lên đánh một trận với Tiểu Tam Tam, về phần Túi Tí Hon, chắc chắn sẽ túm tóc Củ Cải Đỏ…
Xem đi, vừa gặp chút nguy hiểm đã vội vàng đổ tội lẫn nhau, mấy người này chắc không thân nhau, tình bạn vào sinh ra tử không phải như vậy, tình bạn vào sinh ra tử là kiểu, ngoài miệng luôn chửi người ta giống khỉ đột, nhưng một khi bạn gặp nguy hiểm, mình luôn là người tới giúp đầu tiên.
Thần Côn bỗng nhiên nhớ tới các chiến hữu của mình.
Ông nghe thấy La Nhận nói: “Được rồi, mọi chuyện cũng đã xảy ra, tôi muốn đỡ thay mọi người, một mình gánh chịu, không biết nó có đồng ý không.”
Nó? Nó là cái gì?
***
La Nhận chỉ vào chậu nước đằng xa, và cả… Hung giản đang chìm dưới đáy kia.
Nhất Vạn Tam ủ rũ: “Quên đi, chạy không thoát, không thiếu một người.”
Nhìn trái ngó phải, thấy không ai chú ý, anh ta bỗng nhiên ghé sát vào chậu nước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn có một người ở đầu dây bên kia, tên là Thần Côn, đừng quên ông ta.”
Lúc ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của Mộc Đại.
Nhất Vạn Tam thản nhiên nhún vai, sao nào, văn hương hạ mã hắc thượng sàng, tử đạo hữu bất tử bần đạo (ngửi thấy hương thơm liền dừng công việc lần mò lên giường, đạo hữu chết chứ bần đạo không chết) tính anh là vậy đấy.
một kiểu nói mát thể hiện sự ích kỷ, người khác chết thì chết, không liên quan đến mình.
Thần Côn nói: “Mọi người đừng quá lo lắng, thứ gì có thể khống chế bảy thanh hung giản?”
La Nhận suy nghĩ một lát: “Khoá Phượng Hoàng Loan?”
Mặc dù biết bọn La Nhận không nhìn thấy, song Thần Côn vẫn gật gù tán đồng: “Khoá Phượng Hoàng Loan kiêm đủ hệ Kim, Mộc, Hoả, ngoài ra chúng còn là thần điểu biểu tượng cho may mắn, đại diện cho thế lực đấu tranh với cái ác. Tôi có một phỏng đoán táo bạo.”
“Trước đó, chúng ta đã thảo luận, hung phạm bị trừng phạt nhờ một thế lực khác, có khả năng đó là khoá Phượng Hoàng Loan, thứ đại diện cho ngũ hành. Khoá Phượng Hoàng Loan đã khống chế hung giản mấy ngàn năm, dư lực của nó nhất định còn tồn tại, không thế hoàn toàn biến mất.”
“Lưu Thụ Hải và La Văn Miểu đều bị chặt chân trái, mà chặt chân là hình phạt thời thượng cổ. Vào thời đó, công cụ còn thô sơ, ví dụ như dao đá, rìu đá, không sắc bén như công cụ hiện đại, điều này có thể giải thích vì sao miệng vết thương nham nhở, không hoàn chỉnh.”
Vì vậy có thể nói, luồng sức mạnh trên khoá Phượng Hoàng Loan đang kiềm chế hung giản sao?
La Nhận cười nhìn Mộc Đại: “Cô xem, cũng không đáng sợ đến vậy, vạn vật khắc chế lẫn nhau, có đen có trắng, có âm có dương.”
Tào Nghiêm Hoa tiếp lời: “Ừ, có bảy thanh hung giản, có khoá Phượng Hoàng Loan.”
Nhất Vạn Tam chợt nghĩ tới một chuyện: “Bức tranh về hình ảnh trên mặt nước mà tôi vẽ…”
Thần Côn lại gật đầu: “Bức tranh trên mặt nước kia chắc hẳn có nguồn gốc từ sức mạnh của khoá Phượng Hoàng Loan, hung giản tìm mọi cách để ẩn náu, không có khả năng cho mọi người biết chúng là cái gì. Tôi có thể cảm nhận được, khoá Phượng Hoàng Loan muốn phong ấn bảy thanh hung giản một lần nữa.”
Mộc Đại không nhịn được nói: “Vậy hiện tại khoá Phượng Hoàng Loan đang ở đâu?”
Thần Côn cười ha ha: “Ai biết, giống sáu hung giản còn lại, có khi nó đang ở một nơi nào đó trên đời thì sao, cứ chờ xem.”
Ông bỗng nhiên hạ giọng: “Tuy nhiên, nói không chừng, chúng lại giống bảy thanh hung giản, bám lấy mấy cô cậu cũng nên, gặp được là duyên phận, hình ảnh trên mặt nước bí ẩn như vậy, các cô các cậu còn phát hiện và vẽ ra được cơ mà?”
Ánh mắt mọi người chợt loé sáng, đồng loạt tập trung vào Nhất Vạn Tam.
Nhất Vạn Tam cười gượng hai tiếng, lại cười gượng thêm hai tiếng nữa, cười còn khó coi hơn cả khóc.
***
Gác điện thoại xong, Mộc Đại mới nhận ra thời gian trôi qua nhanh đến vậy, mới lúc nào ánh tịch dương còn chiếu lên tường, không ngờ lúc này lại chỉ còn là tia sáng mỏng manh.
Mộc Đại quay đầu nhìn La Nhận, cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu cười.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Tôi đang nghĩ, những hung án tiếp theo sẽ là gì.”
Tào Nghiêm Hoa nói thầm: “Cho dù là gì đi chăng nữa, tôi nghĩ lần tới hung thủ sẽ không lấy dây câu cá đan thi thể thành con rối nữa, người cổ đại rất giản dị…”
Cảm ứng được ánh mắt coi thường của mọi người, anh ta lại đổi cách nói: “Người nguyên thuỷ, phương thức biểu đạt đều trực tiếp, dứt khoát, muốn giết người thì lấy tảng đá đập lên đầu họ, đâu có thời gian xe chỉ luồn kim, bày ra hiện trường đầy tính “nghệ thuật” thế kia, nếu dư thừa sức lực như vậy, chẳng thà đi nướng lợn rừng ăn.”
Nướng lợn rừng ăn? Săn thú?
La Nhận nảy ra ý nghĩ: “Mộc Đại, bài dân ca Sính Đình hát.”
Chặt trúc, nối trúc, ném đất, săn bắn.
Đó là bài ca săn bắn.
Chẳng lẽ nó ám chỉ sự việc sắp diễn ra, hoặc cảnh tượng xảy ra trước kia?
Chặt cây trúc dại, nối thành cung tên, ném đạn bằng bùn đất, mọi người cùng nhau săn bắn tìm thức ăn.
Sau đó thì sao, đã xảy ra chuyện gì, tranh đoạt ư? Vào thời đại ấy, nguồn thức ăn quý giá hơn hết thảy, có lẽ những người này không bằng lòng chia sẻ với những người trong thị tộc, bộ lạc; hoặc có lẽ, hai người cùng bắn trúng một con thú hoang dã, lời qua tiếng lại không hợp nhau, nhấc đao tàn sát.
Hiện trường có dây câu cá và người rối, kẻ cầm dao, người chạy trốn, người còn lại giơ tay khuyên can, giống hệt cảnh tượng phát sinh lúc đó.
Luôn luôn có người đóng vai kẻ cầm cầm dao dữ tợn, trên hung giản bị phát hiện cũng có một chữ “Đao” thể chữ Giáp Cốt.
Cho dù nguyên nhân của hung án này là phẫn nộ, tham lam hay chiếm đoạt, kết quả chỉ có một: Loại công cụ kia, ban đầu được chế tạo để phục vụ mục đích khai thác không gian, thu hoạch thức ăn và bảo vệ bản thân, lại trở thành công cụ để chém đồng loại.
Mà rất lâu về sau, qua mấy trăm, thậm chí mấy ngàn năm, khi xã hội loài người từng bước chiến thắng hoàn cảnh tự nhiên khắc nghiệt, không cần dùng tranh đoạt, ăn sống nuốt tươi, xây hang ổ làm nơi cư trú…
Sau giờ ngọ yên tĩnh, hay buổi đêm không người, từng búi dây câu cá đan xen chi chít, từng sợi từng sợi, dệt nên cảnh tượng kinh hoàng kia.
Quá khứ vĩnh viễn bất tử theo năm tháng, nó thậm chí còn chưa chìm vào quá khứ.
Một chậu nước áp chế được hung giản sao? Có lẽ chỉ tạm thời, nó luôn luôn có biện pháp thoát ra ngoài. Hệt như lúc châm lửa, hung giản nằm yên bất động, nhưng lửa tắt, nó sống lại ngay tức khắc.
Nó từng ngủ đông mười lăm năm dưới đáy sông ngoại ô thành phố Đại Đồng, nhưng đó là núi cao sông sâu, không rõ đáy sông có sức mê hoặc khác lạ nào không, nhưng hiển nhiên khả năng kiềm chế hung giản vượt xa một chậu nước nhỏ bé trước mắt.
Làm theo ý tưởng “tuyệt diệu” của Thần Côn, Tào Nghiêm Hoa ra sân đào nửa chậu đất, đổ toàn bộ vào đáy chậu nước, La Nhận tìm một thùng gỗ, đặt chậu nước vào trong thật cẩn thận, đậy nắp lại, dùng xích sắt chuyện dùng để gói hàng cố định chặt chẽ, cuối cùng Nhất Vạn Tam nói: “Để tôi vẽ Phượng Hoàng cho, đại diện Hoả.”
Xích sắt, thùng gỗ, nước, tranh Phượng Hoàng, đất, tượng trưng một cách giản dị cho Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ.
Ít nhất, trước khi hung giản thứ hai xuất hiện, có thể miễn cưỡng ngăn chặn một thời gian.
La Nhận rốt cuộc có thể yên tâm đến bệnh viện thăm Sính Đình, xe vừa chuyển động, anh lại phanh lại.
Mộc Đại ngạc nhiên, La Nhận hạ kính cửa xe xuống, vẫy tay với cô.
Mộc Đại nghi hoặc bước tới.
“Mộc Đại, muốn đi cùng không?”
Đi cùng nhau? Không cần đâu, Mộc Đại cười xấu hổ: “Tôi và Sính Đình… Không thân, anh và cô ấy là người một nhà… Giúp tôi chuyển lời hỏi thăm tới cô ấy, chúc cô ấy chóng khỏi bệnh.”
La Nhận cười: “Sính Đình thần kinh không tỉnh táo, đến chơi với con bé không mất nhiều thời gian đâu. Ra viện, chúng ta thuận tiện đi căng gió một lát.”
Lại đi hóng mát? Hóng gió đêm? Mộc Đại còn sợ hãi trong lòng: “Không cần, ý tốt của anh tôi xin nhận, đời này tôi không muốn ngồi xe anh thêm lần nào nữa.”
Đáp án của cô đã nằm trong dự kiến của La Nhận, anh đột nhiên nghiêng người lại gần, thì thầm vài câu bên tai cô.
Hơi thở ấm áp phả bên tai, ngưa ngứa, mắt Mộc Đại dần sáng lên, không dám tin hỏi La Nhận: “Thật vậy sao, buổi tối cũng được ư?”
La Nhận gật đầu: “Được.”
***
Xe chuyển bánh, có điều lần này cũng mang cả Mộc Đại theo cùng.
Tào Nghiêm Hoa nhìn một cách ghen tị, vừa nhìn vừa lải nhải với Nhất Vạn Tam, lúc này đang ngồi bên cạnh vẽ thùng: “Anh Tam Tam, tôi kể anh nghe, lần đầu tiên bắt gặp tiểu sư phụ, tức em Mộc Đại của tôi là ở cáp treo qua sông gần Bia Giải Phóng, lúc ấy tôi còn chưa hối cải thành con người mới…”
Nói cứ như hiện tại anh đã hối cải thành con người mới không bằng, ai là người mang trọn bộ công cụ phá khoá bên mình? Nhất Vạn Tam không để ý anh ta, tập trung vẽ thùng.
Tào Nghiêm Hoa tiếp tục lải nhải: “Tôi muốn trộm đồ, kết quả, em Mộc Đại đúng là người mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám phương, tựa như có mắt sau lưng, vèo một phát, ra tay nhanh như chớp…”
Anh ta vừa nói vừa khoa tay múa chân, hai tay vung lên làm động tác chộp tới: “Lập tức bắt được tôi. Lúc ấy tôi tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nghĩ trong lòng, má ơi, quá phong cách…”
“Kết quả thì sao…” Anh ta thở dài, “thoạt nhìn là người khôn khéo, giỏi giang, vì sao mỗi lần đối mặt La Nhận, tôi thấy chỉ cần một viên kẹo đã dụ được em ấy chạy theo…”
Nhất Vạn Tam đẩy đẩy Tào Nghiêm Hoa: “Anh Tào.”
“Hả?”
Tào Nghiêm Hoa quay đầu, thấy Nhất Vạn Tam giơ cây bút nhớ, đầu bút đã bị mòn vẹt: “Bút của La Nhận dở quá, anh ra ngoài hỗ trợ mua đồ giúp em, cọ vẽ ấy, tốt nhất là màu vàng…”
Anh ta chỉ vào thùng, nói năng hùng hồn, có khí thế: “Em định vẽ Phượng Hoàng màu vàng, Phượng Hoàng Lửa, không thể không có lửa. Nhanh lên!”
Thôi được rồi, dù sao trong nhà cũng không còn ai để sai vặt, Tào Nghiêm Hoa vỗ vỗ mông đứng lên: “Anh chờ một chút.”
Anh ta chạy lạch bạch ra cửa.
Khoảnh khắc bóng dáng Tào Nghiêm Hoa biến mất sau cánh cửa, biểu cảm trên mặt Nhất Vạn Tam lập tức sụp xuống, anh ta ngồi ngây ngẩn một lúc, rút từ trong ngực một bức tranh được gập gọn, từ từ trải rộng ra.
***
Lúc đó là nửa đêm, anh ta vẽ hoàn chỉnh, “xoẹt” một tiếng xé khỏi tập giấy, La Nhận giật mình, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trong bóng tối, tay cầm bút của anh ta run run, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Vẽ hỏng.”