Vân Nam, Thành cổ Lệ Giang, quán bar Tụ Tán Tùy Ý, cửa sau.
Tiếng nhạc phía trước loáng thoáng vang lên như có như không, Nhất Vạn Tam vừa lo lắng có người tới gần, vừa lên tiếng thúc giục hai người trước mặt: “Nhanh lên nào! Nhanh nữa lên!”
Hai tên này đều trông như đầu trộm đuôi cướp, một tên đang mở cái hòm đặt trên đất, trên lỗ tai đeo khuyên lớn khuyên bé, một tên có nhúm tóc trắng trên đầu, đang cong mông mò bên trong hòm, sau đó hơi ngửa người, một tay cầm một chai rượu tây, thứ tiếng viết trên thân chai không phải Tiếng Anh, liếc qua liền cao giọng: “Một trăm hai hai chai.”
“Bố khỉ!” Nhất Vạn Tam bực bội: “Sao lại tăng giá? Ngày trước có một trăm thôi.”
Tóc Trắng khinh khỉnh nhìn Nhất Vạn Tam: “Một trăm hai thì có làm sao, đem vào quán bar toàn bán hơn một nghìn, mấy thằng cha kia đến tán gái, còn dám mặc cả chắc? Mấy cái chai trông đẳng cấp thế này, đều là hàng xịn đấy, hiểu không? Hơn nữa ông đòi mua hàng xách tay, làm sao có giá rẻ như mua sỉ!”
Chai rượu nhìn quả thực đẳng cấp, được đóng gói kĩ, Nhất Vạn Tam vẫn cố soi mói: “Có bị đổi nguyên liệu không đấy? Không phải dùng loại cồn công nghiệp uống vào toi mạng chứ hả.”
Tóc Trắng cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề: “Chúng tôi sao có thể làm mấy chuyện thất đức ấy? Chúng tôi làm giả cũng là làm giả có lương tâm nhé!”
Lúc này gần tới chín giờ tối, là thời điểm quán bar bắt đầu đông khách, Nhất Vạn Tam vốn nhờ chú Trương tạm trông quầy bar giúp anh ta một lát, không thể tiếp tục lằng nhằng dây dưa nữa, bèn trả tiền hai chai rượu, mỗi nách cắp một chai, sau đó đuổi người: “Đi đi, đi nhanh lên!”
Khuyên Tai phẫn nộ ôm hòm đi ra ngoài: “Đồ qua cầu rút ván.”
Tóc Tắng cũng lên án: “Đúng đúng, đồ ăn cháo đá bát.”
Nếu là bình thường, Nhất Vạn Tam chắc chắn sẽ đạp vào mông mỗi thằng một cái, nhưng lúc này quá vội, anh ta đi xuyên qua con đường nhỏ u ám ở cửa sau, cao giọng để chú Trương nghe thấy: “Đã về đây đã về đây.”
Bước thêm vài bước, trước mắt rộng rãi sáng choang, ánh đèn chuyển động vô định, trên quầy bar xếp đầy ly lớn ly nhỏ, gặp ánh sáng khúc xạ thành những dải hào quang rực rỡ.
Tụ Tán Tùy Ý, trước mười một giờ là quán bar, sau mười một giờ là quán pub, quy mô không lớn, nhưng bán hàng ở chỗ này, chẳng qua đều là bán tình cảm thôi.
Chú Trương hiền lành đứng trong quầy bar, như diễn viên hát kinh kịch đứng trên sân khấu múa ba lê, hoàn toàn không hợp, vừa thấy Nhất Vạn Tam liền mắng: “Ranh con, mày lấy nước tiểu rải khắp Ngọc Long Tuyết Sơn đấy hả?”
Nhất Vạn Tam vội cười: “Đau bụng mà, chú thông cảm…với lại, cháu về ngay còn gì.”
Anh ta cúi người đi vào quầy bar, Chú Trương bực mình mắng anh ta vài câu rồi mới rời đi.
Nhất Vạn Tam thở phào, xoay người vờ như đang thu dọn rượu ở quầy bar, thần không biết quỷ không hay đánh tráo hai chai rượu dỏm cắp dưới nách với hai chai rượu xịn trên quầy.
****
Mọi việc diễn ra như bình thường, đến hơn mười giờ, Nhất Vạn Tam quyến rũ được một em gái là khách du lịch, anh ta cực kỳ dẻo miệng, trêu chọc khiến em gái khanh khách cười không khép được miệng, sau đó tiếp tục giở trò, lấy một chai rượu dỏm giá sáu mươi đồng từ trên quầy, lịch thiệp rót cho em gái nửa chén.
Em gái ngây thơ vô cùng kinh ngạc: “Rượu này đắt lắm đó!”
Nhất Vạn Tam khẽ mỉm cười, phải biết rằng, dưới ảnh đèn mờ ảo, nhìn ai cũng đẹp hơn mấy phần, huống chi anh ta vốn đã đẹp trai, ai biết được dưới ánh đèn còn lung linh tới mức nào?
Hơn nữa, trong tay anh ta còn đang cầm theo một ly rượu đắt giá.
Nhất Vạn Tam đưa chén rượu cho em gái: “Rượu ngon là để tặng mỹ nhân.”
Hơn mười một giờ, quán vắng khách, chuyển dần sang kiểu quán pub, em gái nọ bị chuốc rượu chếnh choáng, ỡm ờ theo Nhất Vạn Tam đến đằng sau cầu thang, bị anh ta ôm vào lòng trong trạng thái nửa tỉnh nửa say, còn đang choáng váng đã bị anh ta hôn, một tay còn luồn vào trong quần áo sờ soạng.
Từ cầu thang truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, không biết là khách hàng nào đi rửa tay, em gái ban đầu còn hơi ngại ngùng, lại thoáng nghĩ, thời buổi bây giờ, ôm hôn là việc quá mức bình thường, ai không liên quan nhìn thấy đều sẽ tránh đi.
Nhưng người kia lại nhất quyết không tránh.
“Ông xã!”
Tiếng nói không lớn, Nhất Vạn Tam khẽ run rẩy, em gái phản ứng chậm hơn, khó tin nhìn Nhất Vạn Tam rồi lại nhìn về phía người đang đứng ở cầu thang kia.
Là một cô gái tầm hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi có mái tóc dài, thân hình yểu điệu, khá xinh đẹp, mặc một chiếc áo sơmi ngắn màu xám rộng thùng thình, đai lưng màu trắng bó sát vòng eo, trước ngực là một sợi dây chuyền da bọc bạc bện với lông chim, phía dưới mặc quần jean đen, bốt cổ ngắn màu nâu bằng da, cả người dựa vào tay vịn cầu thang, cười mà như không cười.
Em gái nhìn chằm chằm Nhất Vạn Tam, giọng run run: “Ông xã ư?”
Cô gái kia khẽ cười: “Gì thế này, lần trước quỳ bàn giặt còn chưa sợ đúng không? Nhưng thôi, cũng có tiến bộ đấy, lần trước chơi gái còn mất tiền, lần này… là miễn phí.”
Mặt em gái thoắt đỏ thoắt trắng, dù sao cũng không phải cao thủ tình trường, chẳng qua đầu óc hơi ngây thơ một chút, mơ mộng có thể tình cờ gặp gỡ tình yêu đích thực, không ngờ vừa bước ra đời liền dẫm phải hố phân, mặt mũi sa sầm quăng cho Nhất Vạn Tam một cát tát, vừa khóc vừa chạy vội xuống lầu.
Cô gái kia bình thản bước từng bước về phía cầu thang, Nhất Vạn Tam sợ đến trắng mặt, theo bản năng lùi lại đằng sau, cố nặn ra nụ cười: “Cô chủ nhỏ, có chuyện gì…cứ từ từ nói, cô gọi tôi như thế, tôi chịu không nổi…Chịu không nổi.”
***
Chủ quán bar là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, tên là Hoắc Tử Hồng, bà nhận nuôi một cô con gái, chính là cô gái trước mắt này, tên Mộc Đại. Nhưng hai người hơn kém nhau không nhiều tuổi, cũng không giống mẹ con lắm, cho nên Mộc Đại thường gọi Hoắc Tử Hồng là dì Hồng.
Nhất Vạn Tam và chú Trương đều là nhân viên trong quán bar, chỉ khác nhau thời gian làm dài ngắn, bình thường bọn họ gọi Hoắc Tử Hồng là bà chủ, còn Mộc Đại, có lúc gọi thẳng tên của cô, có lúc gọi là cô chủ nhỏ.
Nhất Vạn Tam thực sự rất sợ Mộc Đại.
Lần đầu tiên gặp cô là vào ngày thứ ba anh ta đến quán làm việc, Mộc Đại đi du lịch về. Lúc Hoắc Tử Hồng giới thiệu, Nhất Vạn Tam mở cờ trong bụng, bắt đầu mơ ước về giấc mộng cưới người đẹp rồi tiếp quản quán bar.
Ngay sau đó, anh ta bắt đầu hành động, thường xuyên lượn qua lượn lại trước mặt Mộc Đại, hỏi han ân cần dỗ ngon dỗ ngọt. Mộc Đại cũng lịch sự mỉm cười đáp lại anh ta, Nhất Vạn Tam liền cảm thấy có hi vọng. Thế là vào một buổi chiều ấm áp, Nhất Vạn Tam triển khai bước tiếp theo trong kế hoạch.
Anh ta có chút năng khiếu vẽ, vẽ cũng khá giống thật, cho nên anh ta cân nhắc một hồi, cảm thấy con gái phần lớn đều thích mấy thứ nghệ thuật lãng mạn, sau đó quyết định dùng sở trường của chính mình để làm bước đột phá tiếp theo.
Quả nhiên Mộc Đại thấy rất thích thú, Nhất Vạn Tam bèn tranh thủ mời cô ngồi bên cạnh mình, giảng cho cô về cách tạo khối trong tranh vẽ, rồi dần dần dựa sát vào người cô, không thấy Mộc Đại lên tiếng, bèn ngồi sát thêm chút nữa, rồi đưa tay mình phủ lên mu bàn tay cô.
Chiêu này dựa theo kinh nghiệm của các tiền bối, lần nào cũng hiệu quả, nếu như Mộc Đại không thích, anh ta sẽ án binh bất động, còn nếu như cô cũng có ý bật đèn xanh, thì anh ta sẽ nhân cơ hội này cầm tay cô.
Ngờ đâu, người tính không bằng trời tính, chỉ một phút sau, anh ta gào lên như heo bị chọc tiết.
Mộc Đại cầm ngón giữa của anh ta, bẻ quặt ra đằng sau. Con người cũng có lúc yếu đuối cực kỳ, một người nặng đến bảy tám mươi cân lại chỉ vì một ngón tay bị bẻ mà gào khóc kêu đau, lúc này Nhất Vạn Tam mới hiểu ra: Cô chủ nhỏ là người không đơn giản, Mộc Đại cũng không buông tay, trái lại càng thêm dùng sức, trên mặt nở nụ cười như có như không, khiến cho Nhất Vạn Tam về sau mỗi lần bắt gặp nụ cười này đều thấy da đầu tê dại.
Lúc đó Nhất Vạn Tam còn nghĩ được gì nữa đâu, oai oái đòi Mộc Đại buông tay, lại đem toàn bộ từ ngữ bậy bạ để chửi mắng người ra dùng một lượt, duỗi tay còn lại định đánh cô, bị cô bắt được bẻ ngoặt ra, đau đến phát khóc, liền nhấc chân muốn đá cô, bị cô tung hai cước vào đầu gối trái phải, “bộp” một tiếng quỳ xuống sàn.
Cho tới khi Hoắc Tử Hồng đến, Mộc Đại mới dừng tay. Nhất Vạn Tam đáng thương hai ngày sau bước đi vẫn còn hơi run, hai bàn tay lập cập không cầm nổi một cái bát.
Chú Trương đã không thông cảm thì thôi, còn cười trên sự đau khổ của người khác: “Đáng đời! Cô chủ nhỏ nhà chúng ta cũng không phải người thường.”
Không phải người thường? Nhất Vạn Tam xoa xoa trán nghĩ, bắt đầu từ tên đi, cô họ Mộc, chẳng lẽ có liên quan tới Mộc phủ trong lịch sử Lệ Giang? Phải biết rằng, trong tất cả thành cổ của Trung Quốc, chỉ có thành cổ Lệ Giang là không có tường thành, bởi vì chữ Mộc (木)nếu có tường bao quanh thì thành chữ Khốn(困), khiến Mộc phủ kiêng kị. (1)
Hắn nói suy nghĩ này cho chú Trương, liền bị chú Trương phỉ nhổ một trận: “Vớ vẩn! Ban đầu cô chủ nhỏ cũng không mang tên này, mãi đến khi được khoảng bốn năm tuổi, được một thầy phong thủy đoán là mệnh ngũ hành khuyết mộc, bà chủ cũng lười đặt tên nên để cô chủ mang họ Mộc cho nhanh.”
Thế tại sao cô lại biết võ?
Chú Trương không trả lời, xếp ngón tay thành hình số Tám.
Nhất Vạn Tam vắt hết óc suy nghĩ xem trong lịch sử có cao thủ võ lâm nào liên quan tới số tám : “Cô chủ là truyền nhân của Tám vị Đại La Hán sao?”
“Đồ đần! Cô chủ nhỏ nhà chúng ta luyện võ tám năm nay rồi!”
****
Thời buổi bây giờ, không phải vận động viên võ thuật dự thi Olympic, một cô gái xinh đẹp không học dương cầm vẽ tranh nấu nướng, tự nhiên học võ tám năm để làm gì? Chẳng lẽ để chuyên môn đối phó với loại người vô liêm sỉ giống anh ta sao?
Nhất Vạn Tam nơm nớp lo sợ cười với Mộc Đại: “Cô chủ nhỏ, cô đừng hiểu lầm, tôi với em gái kia là lưỡng tình tương duyệt (2), gặp gỡ nhau giữa biển người mênh mông liền nhất thời khó lòng kiềm chế, thanh niên nam nữ, khác phái thu hút nhau, tôi cũng không làm chuyện xấu…”
Mộc Đại mỉm cười, ánh mắt lướt xuống người Nhất Vạn Tam, nhìn xuống thứ ở dưới rốn ba tấc, sau đó sắc mặt tối đi, tung một cước về phía đũng quần của anh ta.
Đồ độc ác! Sao có thể đá bộ phận quan trọng đấy cơ chứ! Nhất Vạn Tam hét thảm một tiếng, lấy hai tay che kín phía dưới, vội vã lùi về phía sau, liền vấp phải bậc thang ngã nhào.
Mộc Đại không đá thật, chỉ hơi đưa chân ra như đang giãn khớp xương, còn kinh ngạc hỏi Nhất Vạn Tam: “Anh sợ cái gì, sao tự nhiên lại ngã?”
Trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân xen lẫn với tiếng ho khan, Nhất Vạn Tam mừng rớt nước mắt: Vị cứu tinh đến rồi.
__________________________________________________ ____
Mộc phủ ở thành cổ Lệ Giang: Mu Fu đã có lịch sử gần 500 năm tuổi, trước kia là vương phủ của Mộc thế tộc ở Lệ Giang được nhà Minh ban cho tên hiệu – chính là Mộc Anh Thủ lĩnh. Truyền kỳ kể thủ lĩnh họ Mộc vì kỵ húy, nếu xây thành có nghĩa là tự giam mình vì chữ mộc (木) nếu đóng khung xung quanh sẽ thành chữ khốn (困), nghĩa là bị vây hãm, trói buộc, nên đã không xây thành xung quanh để bảo vệ. vì thế nơi này trở thành phố bốn phương với kiến trúc độc đáo không tường bao.
Lưỡng tình tương duyệt: đôi bên đều yêu nhau, tình nguyện đến với nhau.