Mộc Đại đang ngủ mơ mơ màng màng, bên tai chợt vang lên tiếng động nhỏ: Cốc, cốc, cốc.
Giống hệt cách dì Hồng gọi cô thức dậy vào buổi sáng – nhẹ nhàng lặng lẽ gõ ba tiếng ở đầu giường.
Ngày thường, cô hẳn sẽ ôm chặt tay dì Hồng làm nũng, cuộn tròn trong ổ chăn nài nỉ: “Năm phút, dì Hồng, chỉ năm phút nữa thôi.”
Vì thế…
Cách khung cửa sổ thuỷ tinh sát đất, La Nhận mặt không thay đổi nhìn Mộc Đại sờ đông sờ tây trên cánh cửa thuỷ tinh.
Sao lạ vậy nhỉ? Rốt cuộc đây là cái gì?
Chạm vào lại… Hơi lành lạnh…
Mộc Đại chợt căng thẳng, nháy mắt tỉnh táo lại: Cô không phải đang nằm trong phòng mình, mà đang nằm trong quán!
Mộc Đại vội vàng bật dậy.
Quán bar khá tối, trời còn chưa sáng. Mặt bàn phản chiếu bóng một người đang quan sát cô từ trên cao.
Cốc, cốc, cốc, thanh âm kia lại vang lên một lần nữa. Mộc Đại cũng mơ hồ đoán ra người kia là ai, do dự một lát, cô quyết định quay đầu lại.
La Nhận chống một tay lên cánh cửa kính, tì trán lên tay, tay còn lại cầm di động, màn hình di động hướng về phía cô, trên mặt hiển thị ba chữ:
“Tâm sự không?”
Ai muốn tâm sự với anh, lại còn cười như không có chuyện gì, làm như người hôm qua lấy dao kề cổ cô không phải anh ta vậy!
Phản ứng của Mộc Đại không nằm ngoài dự đoán của La Nhận, anh cũng không sốt ruột, tiếp tục giơ di động, mãi đến khi đèn màn hình tắt đi.
Mộc Đại hẳn sẽ mở cửa, chỉ cần cô chú ý tới lời anh nói, nếu cô nghi ngờ Hoắc Tử Hồng, nếu cô nhận ra tối hôm ấy anh thả cô đi bởi anh vốn không có ác ý.
Chắc chắn cô sẽ mở cửa.
Không rõ trải qua bao lâu, anh thấy Mộc Đại bước tới cạnh cửa.
***
Cửa mở hé ra một khoảng gần bằng lòng bàn tay, Mộc Đại ló nửa đầu ra ngoài.
La Nhận không vội tiến lên phía trước, anh hiểu rõ đạo lý “dục tốc bất đạt” – muốn nhanh thì thường hỏng việc . Sau đêm “giương cung bạt kiếm” hôm trước, nếu hiện tại liền trở nên thân thiện hoà bình mới là chuyện lạ. Hai bên đều đang thử đối phương, hành động phải có chừng mực.
Lúc đi qua bàn ăn, Mộc Đại thuận tiện cầm theo cây xiên thép, nắm chặt trong tay. Góc độ mở cửa tương đối khéo, cô đã tính toán kỹ càng, nếu La Nhận cố gắng xông tới, cô có thể tạo thành lá chắn, khi La Nhận còn chưa kịp phản ứng, gập bụng, mượn lực đâm mạnh xiên thép vào huyệt Phong Trì sau gáy anh ta.
Không ổn, chiêu đó quá độc ác, huyệt Phong Trì là một trong ba mươi sáu yếu huyệt quan trọng nhất trên cơ thể người, nhỡ đánh chết hoặc khiến anh ta tàn phế…
Thôi, cứ ra tay, đập anh ta hôn mê rồi trói lại.
Tuy nhiên, La Nhận lại không tiến thêm bước nào, nghiêm khắc mà nói, đêm qua anh ta còn tha mạng cho mình.
Rất nhiều ý nghĩ xoay chuyển trong đầu Mộc Đại, rốt cục cô chần chừ mở miệng: “Vậy… Thời gian và địa điểm do tôi quyết định.”
***
Thời gian là vào giữa trưa ngày hôm sau, địa điểm được nhắn vào di động của La Nhận nửa tiếng trước khi gặp mặt.
Hơn nữa, địa điểm trò chuyện giống hệt suy đoán của anh. Thật chẳng có chút sáng tạo nào!
Quán mì đối diện… Sở cảnh sát, hai bên có camera đặt ở ngã tư đường, thời gian là giờ ăn, chủ quán, khách khứa, nhân viên phục vụ đi lại tấp nập, nói chung có đủ loại người.
Lúc La Nhận tới, Mộc Đại đã chờ sẵn, chiếm một cái bàn ở vị trí “hoàng kim”. Diện tích quán khá nhỏ, bàn ăn nối tiếp bàn ăn, La Nhận tốn khá nhiều thời gian mới chen vào được.
Trước tiên gọi món, hai xuất mì thịt bò, dấm và hạt tiêu phủ đầy trên bề mặt, xé bao ni lông của đôi đũa, chà xát xơ đũa, ai ôm bát người nấy, người ngoài trông vào còn tưởng cả hai đã quen biết từ lâu.
Mộc Đại vừa trộn mì vừa hỏi: “Anh muốn tán gẫu đề tài gì?”
La Nhận nói: “Tôi có ấn tượng rất tốt về cô.”
Vừa gắp mì lên miệng, Mộc Đại chợt khựng lại, La Nhận cũng không nói tiếp: “Ăn mì trước đã.”
Không được, làm sao tôi có thể tiếp tục ăn cơ chứ? Buông một câu không đầu không đuôi, rốt cuộc anh có ý gì? Dựa vào đâu mà anh nói có ấn tượng tốt về tôi?
La Nhận thật sự chú tâm ăn mì, xử lý nhanh chóng, gọn gàng, ăn xong lấy khăn lau miệng rồi mới tiếp: “Chỗ này không có nước giải khát, cô uống gì? Trà xanh hay nước chanh? Chờ tôi một lát.”
Anh đứng dậy ra ngoài mua nước.
Mộc Đại không nuốt trôi, lấy đũa đảo bát mì vài cái, đem sợi mì rối thành một đống.
Một lát sau, La Nhận trở lại, đưa cho cô một chai nước chanh: “Cô đừng hiểu lầm, ý tôi là, người như cô, cơ bản hoàn toàn không có chướng ngại nhân phẩm.”
Đây là lời nói thật lòng của anh.
Tính ra, anh và Mộc Đại cũng trao đổi vài lần. Cô không có kinh nghiệm, đôi lúc nóng vội, trong mắt La Nhận, những điểm này không hề ảnh hưởng tới toàn cục, dù sao ban đầu, ai đều là tờ giấy trắng, chẳng ai có thể lươn lẹo, khôn khéo từ nhỏ cả.
Thật ra, anh càng coi trọng hai điều ở cô.
Thứ nhất, Mộc Đại có võ công khá tốt, hơn nữa, khi so đấu, cơ bản cô không ra những chiêu thâm độc, hiểm ác, điểm này rất quan trọng với người tập võ – cao thủ luyện võ, khi ra chiêu lại mang lòng khoan dung, lưu cho đối thủ ba phần đường sống, rất đáng giá kính nể.
Thứ hai, tính cách của cô khá đơn thuần, được thế thì đắc ý, bị đánh bại thì uể oải, thích hay không thích đều viết ở trên mặt, khi sợ hãi sẽ khóc, không phải câu nệ khi trò chuyện cùng cô, sợ nhất loại người ngoài cười nhưng trong không cười, lúc nào cũng kín như bưng, dưới lớp da kia ẩn chứa bao nhiêu mưu kế.
Hơn nữa, Mộc Đại coi như biết rõ phải trái, ít nhất cũng biết động não suy nghĩ. Tối hôm qua là một lần thử nghiệm, nếu cô nổi giận xông tới quyết một trận sống mái, vậy sẽ không có buổi “tâm sự” hôm nay.
Mộc Đại khẽ cảnh giác. Lúc thì lấy đao hỏi cô muốn để lại di ngôn không, lúc thì khen cô có nhân phẩm tốt, chuyện này là sao? Tát người một cái rồi tặng một viên mứt táo ư?
Cô mất kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì?”
“Hoắc Tử Hồng.”
Mộc Đại đẩy chai nước chanh lại cho La Nhận, vẻ mặt như muốn nói cô quyết không chịu sự sắp đặt của người khác: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi quyết không phản bội dì Hồng.”
“Nếu dì Hồng của cô không có vấn đề, nhưng lại bị người khác nghi ngờ, lẽ ra cô phải tìm mọi cách điều tra sự thật. Nếu bà ấy quả thật có vấn đề, cô sẽ vì ơn nuôi nấng mà bao che kẻ ác làm chuyện xấu sao?”
Mộc Đại hoảng hốt, lại trả lời một cách cường điệu: “Dì Hồng không có vấn đề.”
Dù dì Hồng có vấn đề, nhưng mọi chuyện hẳn không nghiêm trọng đến mức bao che kẻ ác làm chuyện xấu.
Đã quá giờ ăn cơm, khách dùng bữa xong lại rời đi, ngược lại tạo ra không gian yên tĩnh để hai người trò chuyện.
Mộc Đại đột nhiên nói: “Tôi biết anh nghi ngờ dì Hồng là Lý Á Thanh, nhưng dẫu sao, dì Hồng quan tâm đến vụ án hồ Lạc Mã là hợp tình hợp lý, còn anh thì sao? Vì sao anh cũng nhúng tay vào? Có phải anh từng gặp Lý Thản ở sông Tiểu Thương không?”
La Nhận không ngờ Mộc Đại đột nhiên nhắc tới sông Tiểu Thương và Lý Thản, vẻ mặt phút chốc thay đổi mấy lượt.
Mộc Đại thu tất cả biểu cảm của anh vào đáy mắt: “Anh biết tôi là ai, biết tôi được dì Hồng nhận nuôi, biết dì Hồng có mối quan hệ rất lớn với hồ Lạc Mã, còn anh thì sao? Ngay cả lý do vì sao anh lại quan tâm đến vụ án ở hồ Lạc Mã đến vậy tôi cũng không biết. Anh muốn tán gẫu, được thôi, nhưng để người khác móc hết gan ruột, bản thân lại giấu giấu diếm diếm, có chuyện ngon ăn như vậy sao?”
Có vẻ đã thành công chặn được quân địch, Mộc Đại cảm thấy mình phản kích thật có lý lẽ, có căn cứ: “Nếu anh không muốn nói…”
Chưa kịp dứt lời, trước mắt Mộc Đại loé lên ánh sáng màu vàng, La Nhận đưa tay kéo chiếc dây chuyền trên cổ rồi xuống ném sang, Mộc Đại theo bản năng đưa tay đỡ lấy, lúc này mới phát hiện chiếc dây truyền này trầm xuống ở một đầu – nhấc lên thì thấy, trên dây truyền là một khung ảnh làm bằng vàng, trong khung ghim một bức ảnh thu nhỏ.
Mộc Đại cầm lên xem, trong ảnh là một cô gái trẻ tuổi với mái tóc dài đen nhánh, đường nét tinh xảo, mặt trái khung ảnh được người khác dùng phương pháp nào đó khắc hai chữ: Sính Đình.
“Bạn gái?”
“Con gái của chú tôi, Sính Đình, La Sính Đình.”
***
Chú của tôi tên La Văn Miểu, được coi là nhà sử học, chuyên nghiên cứu về lịch sử nhà Liêu, Tây Hạ, Tống. Vài năm trước, chú ấy rời nhà tới sông Tiểu Thương, Ninh Hạ. Thứ nhất, nơi đó khá yên tĩnh, thuận lợi cho việc nghiên cứu của. Thứ hai, Ninh Hạ từng bị nước Tây Hạ chiếm đóng, cho tới nay, xung quanh khi vực Ngân Xuyên còn lưu lại một số lăng mộ hoàng gia của Tây Hạ, bất cứ khi nào đều có thể tới khảo sát thực địa.
Thím qua đời từ sớm, chú nuôi Sính Đình khôn lớn, bên cạnh chỉ có bác Trịnh làm người hỗ trợ thu xếp việc vặt vãnh. Tôi và chú rất thân thiết, cũng rất nhớ Sính Đình, cách một khoảng thời gian lại đến thăm họ.
Một buổi tối tầm hơn hai năm trước, Sính Đình đột nhiên gọi cho tôi, cô ấy lo lắng không yên, nghẹn ngào nói với tôi rằng chú có vấn đề.
Tuy thảo luận qua điện thoại không rõ ràng lắm, nhưng tôi có thể cảm thấy sự việc khá nghiêm trọng, vì vậy tôi lập tức chạy tới sông Tiểu Thương. Tuy nhiên, tôi vẫn đến muộn, Sính Đình nói, chú đã mất tích hai ngày.
Tôi an ủi Sính Đình không nên sốt ruột, dự định báo cảnh sát tìm người, đồng thời nhờ vả bạn bè hỗ trợ. Ai ngờ, ngay sau đó, chú đã quay về.
Tôi hỏi chú ấy đã đi đâu, chú đáp: Hồ Lạc Mã.
Đó là lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên hồ Lạc Mã, mở bản đồ ra xem mới biết, hồ Lạc Mã nằm ở vùng Hà Bắc, cũng không phải địa điểm đặc biệt nổi danh. Thêm vào đó, chú thường đi những địa điểm khác nhau để nghiên cứu học thuật, bởi vậy tôi cũng không để chuyện này trong lòng.
Buổi tối, tôi ngủ lại nhà chú. Nửa đêm, lúc đi vệ sinh, tôi bắt gặp đèn phòng ngủ còn sáng liền bước vào khuyên chú ấy đi ngủ sớm.
Chú dường như không để ý đến tôi cho lắm, vẫn cầm kính lúp xem một quyển sách cổ, lúc tôi mở miệng khuyên lần nữa, chú ấy đột nhiên ngẩng đầu.
***
Mộc Đại dần dần tập trung tinh thần, nghe đến tình huống này, giật thót người, không kìm được lui về phía sau, chân ghế ma sát xuống đất phát ra tiếng “Két” chói tai.
La Nhận nhìn cô: “Cô có thể tưởng tượng được cảnh tượng lúc đó không, một người gần như si mê, chăm chú ngồi làm việc trên bàn, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt quái dị, trong chốc lát tựa như biến thành một người khác.
Mộc Đại không biết nên bình luận gì: “Vậy, sau đó thì sao?”
“Sau đó chú ấy nói với tôi một câu?”
Mộc Đại nghe mà lạnh cả sống lưng: “Ông… ông ấy nói gì vậy?”
“Chú ấy nói: La Nhận, đừng để chú giết người.”