• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Đại ngượng ngùng lắp bắp: “Tôi… tôi sợ bị lây bệnh, tôi sẽ trọ gần nhà anh, chỉ cần anh gọi điện, tôi lập tức chạy sang.”

Cô nôn nóng tới mức giậm chân.

La Nhận cười phá lên, thả lỏng tay: “Mộc Đại, đừng quá tin tưởng người khác, bất kỳ lúc nào cũng phải đặt an toàn của bản thân lên hàng đầu.”

Về phòng, Mộc Đại vẫn nghĩ mãi về những lời La Nhận vừa nói.

Có ý gì chứ? Ý tại ngôn ngoại, chê cô đơn thuần, dễ bị lừa sao? Nực cười, cô cũng có nhận định của riêng mình, những người quen biết đều được quan sát tuyển chọn kỹ càng? Nếu không thì tại sao cô không tin tưởng Nhất Vạn Tam?

***

Lý Thản rời đi từ sáng sớm, La Nhận phải chăm sóc Sính Đình, không đi đâu được, bác Trịnh đưa Mộc Đại và Nhất Vạn Tam đến khách sạn gần nhất.

Trước quầy đặt phòng, Nhất Vạn Tam than thở bất bình: “Sao lại không cho ở chứ? Nhà họ rộng như thế!”

Mộc Đại lườm anh ta: “Chẳng phải vì hôm qua anh ăn quá nhiều thịt dê, bị người ta ghét!”

Cái gì cũng đổ lên đầu mình được! Nhất Vạn Tam xách hành lý theo cô nhận phòng, vừa đi vừa oán trách: Bọn buôn người chạy đâu rồi không biết!?

Tới cửa phòng Mộc Đại, vừa rút thẻ phòng, cửa phòng đối diện bật mở, có người vừa cười vừa hát ngâm nga bước ra, mới đi một bước lập tức hét lên một tiếng sợ hãi rồi trốn về đằng sau.

Nhưng không kịp nữa, Mộc Đại đã trông thấy, cô nhìn Nhất Vạn Tam rồi lại nhìn cảnh cửa khép hờ kia: “Ra đây!”

Tào Nghiêm Hoa đấu tranh tư tưởng một lát, rốt cuộc vẫn cúi đầu bước ra.

Mộc Đại còn chưa kịp mở miệng, Nhất Vạn Tam đã đánh đòn phủ đầu, vượt lên phía trước, bày ra vẻ mặt hoan hỉ: “Anh Tào, sao anh cũng ở đây?”

Tào Nghiêm Hoa nhập vai cũng rất nhanh: “Quả là nhân sinh nơi nào không tương phùng, sau khi đi hết vùng Vân Nam, anh định tìm chỗ nào đấy không khí thôn quê một chút để thả lỏng tâm trạng, không ngờ lại gặp hai người?”

Nhìn hai kẻ này, Mộc Đại thầm nghĩ hai chữ.

Ha ha.

Cô cổ vũ họ: “Đóng kịch, cứ đóng kịch tiếp đi.”

Nói xong, tự quẹt thẻ, đưa chân đá cửa phòng.

“Khán giả” đã bỏ đi, Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa nhìn nhau, bắt đầu oán trách:

— “Mẹ kiếp, anh trọ ở đây, sao không báo em một tiếng?”

— “Thèm vào, chú bảo anh đến thì báo cho chú một tiếng, lại không nói mình ở đâu, hơn nữa, chẳng phải hai người ở nhờ nhà người ta sao, ai ngờ lại chạy đến khách sạn… Công cuộc bái sư của anh có phải càng mờ mịt không?”

***

Để bù lại, Tào Nghiêm Hoa thuyết phục một hồi, cuối cùng cũng mời Mộc Đại và Nhất Vạn Tam đến nhà hàng ăn trưa.

Thức ăn đã dọn lên bàn, nhưng Mộc Đại vẫn chưa động đũa: “Nhất Vạn Tam đi theo tôi, chí ít là có lý do. Anh đi theo làm gì, chẳng phải anh vừa xin được việc sao?”

“Chỉ là… Chân chạy bàn, gián đoạn một hai tháng cũng không ảnh hưởng việc kiếm miếng cơm.”

Mộc Đại vừa tức vừa buồn cười, nghề nghiệp gì vào tay Tào Nghiêm Hoa đều thành “kiếm miếng cơm” hết.

Nhất Vạn Tam hát đệm: “Cô chủ nhỏ, anh Tào của tôi là người nhân hậu có tâm, bản tính thuần lương, sư phụ cô không nhận thì cô nhận cũng được, tiện tay dạy anh ấy hai ba chiêu, theo hiệu ứng bươm bướm, nếu mai này anh ấy cứu người, cô chẳng phải công đức vô biên.”

Mộc Đại liếc anh ta: “Anh cũng nói là hiệu ứng bươm bướm, vậy nếu anh ta hại người thì sao, theo hiệu ứng đó, trên đầu tôi chẳng phải thêm một phần nghiệp chướng sao.”

Khuôn mặt béo tròn của Tào Nghiêm Hoa đỏ bừng: “Em Mộc Đại, lần trước bị bắt vào đồn, người ta đã giáo huấn một trận, anh nhất định sẽ không trộm cắp nữa đâu. Sau khi thành sư phụ anh, nếu anh tái phạm, em hãy đánh gãy gân tay gân chân của anh đi.”

Quả là tên lậm tiểu thuyết võ hiệp, Mộc Đại nghĩ mãi không hiểu: “Anh học võ làm gì?”

Mặt Tào Nghiêm Hoa càng đỏ hơn, một lát sau, anh ta do dự lấy chiếc ví trong lòng ra.

Có ý gì? Mộc Đại tò mò, Lý Thản đặt trong ví ảnh của dì Hồng, tức Lý Á Thanh, chẳng lẽ Tào Nghiêm Hoa cũng có thanh mai trúc mã khiến anh ta nhớ mãi không quên?

Lúc tiền được mở ra, Mộc Đại mới biết mình tưởng bở, cái mũi đặc trưng kia, chỉ e toàn dân Trung Quốc đều biết.

Thành Long.

Tào Nghiêm Hoa ngập ngừng, ấp a ấp úng: “Anh luôn mơ…”

Không ổn, Mộc Đại vội vàng ngắt lời anh ta: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Tào Nghiêm Hoa không hiểu vì sao mới bắt đầu kể thì đã bị chặn họng, ngẩn ngơ đứng tại chỗ, Nhất Vạn Tam liếc anh ta, ý bảo: Anh giai, ăn cơm đi cho tôi nhờ.

Lúc dùng bữa, Nhất Vạn Tam hỏi Mộc Đại về Sính Đình: “Cô chủ nhỏ, Sính Đình là em gái của La Nhận sao?”

Mộc Đại nói: “Tôi nghĩ cô ấy là bạn gái La Nhận.”

Nhất Vạn Tam trợn tròn mắt: “Không phải em gái ư? Cả hai đều họ La mà.”

“Tôi nghĩ không phải, cảm giác của tôi rất chuẩn.”

Hoá ra chỉ là “cảm giác” thôi, Nhất Vạn Tam thoáng yên tâm, nhưng ngoài miệng vẫn xun xoe theo lời Mộc Đại: “Nếu là bạn gái, sao tự dưng lại phát điên, chắc chắn là La Nhận không tốt, khiến Sính Đình đau lòng, nên cô ấy mới điên…”

“Cạch” một tiếng, Mộc Đại vỗ mạnh đôi đũa xuống mặt bàn.

“Anh phải xưng hô là “cô La”, hoặc “La Sính Đình”, không được một câu Sính Đình, hai câu Sính Đình, anh và cô ấy không thân không quen, phải giữ khoảng cách với bạn gái người khác, đừng có ý nghĩ không an phận!”

Nhất Vạn Tam thấy mình thật oan uổng: “Tôi có làm gì đâu, chỉ hỏi một chút thôi mà.”

Mộc Đại cười với Nhất Vạn Tam, tới mức anh ta cảm thấy sau lưng như có gió lạnh thổi qua: “Tôi nói cho anh biết, cảm giác của tôi rất chuẩn.”

***

Hôm nay không có chuyện gì xảy ra, Mộc Đại đi loanh quanh sông Tiểu Thương một mình, trên đường liền đuổi Nhất Vạn Tam và Tào Nghiêm Hoa đi, Nhất Vạn Tam mừng rỡ vì không phải đi cùng cô, Tào Nghiêm Hoa ngược lại thấy lo lắng thay cô: “Em Mộc Đại, em vốn không quen lối sống ở đây, phải cẩn thận một chút.”

Thật ra, có đồ đệ như vậy cũng tốt đấy chứ!

Mộc Đại vòng vo tới mấy thôn trấn ngoại ô sông Tiểu Thương, cồn cát trải dài ôm lấy con đường quốc lộ duy nhất, Mộc Đại hỏi thăm một người ở đó: “Sao ở đây không thấy lạc đà.”

Người kia cười đến run cả người: “Cô em ơi, bây giờ là thời đại nào, ai còn nuôi lạc đà nữa, lạc đà đều được nuôi ở khu du lịch rồi, bên kia sườn núi giữa sa mạc, hoặc hồ sa mạc.”

Chỗ nuôi lạc đà cách sông Tiểu Thương khá xa, nhớ lại giọng điệu của La Nhận, gì mà “rảnh thì cưỡi lạc đà”, cứ như nhà anh nuôi không bằng!

Có điều, cơn tức của Mộc Đại cũng tiêu tan khi cô quay lại khách sạn.

La Nhận gọi người mang một máy phun sương đến phòng cô.

Đồ mới tinh, hẳn là vừa mua, Mộc Đại làm theo sách hướng dẫn, đổ nước, cắm điện, không bao lâu, hơi nước mềm ẩm toả khắp phòng.

Mộc Đại nhìn chằm chằm hơi nước hồi lâu, trong lòng nảy sinh ý thức trách nhiệm “sống chết vì tri kỷ”.

Nhất định phải làm chút gì đó giúp La Nhận!

***

Khách sạn rất gần nhà La Nhận, lật rèm lên, cách đó không xa, đập vào tầm mắt là toà nhà “hạc trong bầy gà” kia.

Tối nay, Mộc Đại vén rèm lên không biết bao nhiêu lần: Có tên trộm nào đột nhập nhà La Nhận thì tốt biết mấy!

Lần cuối cùng vén rèm lên, có chiếc xe dừng lại trước cửa, một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi bước xuống.

Trông có vẻ lạ mặt, là ai nhỉ?

Mộc Đại giật mình, nhớ lại câu nói kia của La Nhận – “Đừng quá tin tưởng người khác”. “Người khác” ở đây bao gồm cả anh sao?

Theo lý mà nói, nếu là bạn bè, không nên lén lút dò hỏi bí mật của người khác, nhưng…

Cô và La Nhận cũng không thân quen lắm.

***

Mộc Đại đi qua đi lại trong phòng, cửa ra vào đóng im ỉm, gõ cửa thì không có lý do, thôi, cứ cách cũ mà chiến.

Tường ở đây đều làm bằng đất, trèo tường quá dễ, hơn nữa buổi tối gió lớn, thỉnh thoảng lại cuốn vào cánh cửa sổ, khiến chúng phát ra tiếng “két két”, thuận lợi cho việc che dấu âm thanh lạ.

Mộc Đại nhanh chóng trèo lên đỉnh tường rào.

Nhìn mấy cánh cửa sổ, không khỏi thất vọng, cửa sổ phòng khách đối diện sân, mà bên này là sau nhà, đều là phòng ngủ và toilet.Hơn nữa, vì tránh gió, cửa sổ chỗ này đều đóng quanh năm, hiệu quả cách âm tốt, mặc dù có thể trông thấy người, nhưng không nghe thấy tiếng.

Đang bực bội, chuẩn bị nhảy xuống, bỗng có người mở cửa tiến vào.

Là người phụ nữ kia và Sính Đình, La Nhận cũng có mặt, người phụ nữ kia đã khoác thêm áo blouse, trên cổ đeo ống nghe, cười dặn dò vài câu, sau đó cùng La Nhận đóng cửa ra ngoài.

Mộc Đại nghĩ, người đó hẳn là vị y tá kiểm tra định kỳ cho Sính Đình mà La Nhận từng đề cập.

Thật ra trước kia, lúc Sính Đình tắm, vị y tá này luôn đi theo toàn bộ quá trình, nhưng từ khi Sính Đình có biểu hiện khác lạ, La Nhận thường tránh để những người không liên quan ở cùng cô.

Trong toilet chỉ có một mình Sính Đình, vẫn là vẻ im lặng đến đờ đẫn, mở vòi tắm đứng trong phòng, sau đó bắt đầu cởi quần áo.

Hình như có phần… Vô lễ chớ nhìn, Mộc Đại dời mắt, tim đập thình thịch.

Dáng người Sình Đình đẹp thật!

Thôi, không nên nhìn, Mộc Đại thở dài một hơi, xoay người nửa vòng, thay đổi tư thế trèo xuống, lúc quay lưng lại, cô vô tình nhìn vào cửa sổ.

Có vẻ như Sính Đình quên thứ gì đó, đưa tay mở cửa sổ thuỷ tinh của phòng tắm đứng ra, hơi nghiêng người, đường con quyến rũ, bọt nước trong suốt hắt lên tấm lưng trắng trẻo, trơn mịn của cô.

Mộc Đại bỗng híp mắt lại, sau lưng Sính Đình là…

***

La Nhận im lặng nghe Mộc Đại nói.

Mộc Đại thoáng kích động, trên người dính không ít bụi đất, nhưng giọng nói tương đối khẽ, như sợ có người nghe thấy: “Chỉ một hai giây nhanh lắm, dưới làn da trên lưng, đột nhiên gồ lên, cái hình kia…”

Cô do dự vươn tay, chỉ chỉ tường.

Nhìn theo tay cô, đó là biểu đồ của do chính anh liệt kê – “Tình trạng tử vong của nghi phạm”.

“Là hình như thế kia, còn nữa…”

Trong một hai giây đó, phía trên phần da gồ lên cũng không bằng phẳng, máu trong mạch mạch máu bỗng đỏ loá mắt, xuyên qua làn da, hình thành một bức tranh được tạo ra từ các nét rất nhỏ.

Mộc Đại tìm giấy, phác hoạ cho La Nhận xem, “thứ đó” có hình dạng như chữ S bị kéo dài, bên trái có một nét phẩy nhỏ.

Trông giống một chữ!

La Nhận mở máy tính, tìm kiếm một lúc, giao diện trang xuất hiện, anh gọi Mộc Đại qua xem: “Có phải chữ này không?”

Mộc Đại gật đầu lia lịa.

Trang này đề cập tới “Diễn biến phát triển của chữ Đao” , xuất phát từ văn giáp cốt, tiếp qua thể chữ Kim Văn, thể chữ Triện, thể chữ Lệ, thể chữ Khải, cho đến nay là thể chữ Tống tiêu chuẩn.

Bức tranh Mộc Đại vẽ ứng với thể chữ thứ nhất, chữ “Đao” theo thể văn giáp cốtChữ “Đao” theo thể văn giáp cốt: 刀, nghĩa: Con dao.

“Khúc Ca Săn Bắn” thời Thượng cổ, chữ “Đao” thể văn giáp cốt…

La Nhận đột nhiên hỏi cô: “Cô nhớ không, tại hiện trường vụ án, trong số những rối người được hung thủ tạo ra, luôn có một người cầm dao?”

Đương nhiên là nhớ, hiện trường bao gồm, một người ôm mặt, như đang chạy trốn, một người khác cầm dao, nhe răng cười, chuẩn bị lao tới chém, người thứ ba giơ hai tay giữ, như đang khuyên can.

Người cầm dao kia cũng chỉ làm động tác tượng trưng, tuy trong tay cầm dao thật, đa phần đều là con dao lấy từ phòng bếp nhà người bị hại, nhét vào trong tay họ, sau đó dùng dây buộc vài vòng cố định.

Dao, rốt cuộc đại diện cho cái gì?

La Nhận nhăn mày, ngón trỏ cùng ngón giữa gập lại, nhẹ nhàng gõ nhịp trên sô pha.

“La Nhận?”

“Ừ?”

Mộc Đại ấp a ấp úng: “Thật ra, lần trước, sau khi anh kể chuyện này cho tôi nghe, tôi đã tìm Vạn Phong Hoả và hỏi ông ấy, rốt cuộc trên đời có quỷ không.”

La Nhận ngẩng đầu nhìn cô.

Mộc Đại vẫn nói một cách nghiêm túc: “Tôi biết anh không tin, chỉ là, có nhiều việc, trên danh nghĩa là do “quỷ” gây ra, song tất cả đều được giải thích bằng khoa học. Vạn Phong Hoả bảo tôi tìm một người, có vẻ rất giỏi, ông ấy vẫn chuộng viết thư, còn nói với tôi, phải có thái độ khoa học.

“Vì thế?”

Mộc Đại thật sự cảm thấy đó là phương án khả thi: “Người kia nghiên cứu các hiện tượng thần bí hơn hai mươi năm, nghe nói trong suốt quá trình làm việc, ông ấy đã gặp rất nhiều chuyện kỳ lạ. Tôi nghĩ, nếu anh đồng ý, chúng ta có thể kể nguyên nhân hậu quả của sự việc cho ông ấy nghe, không biết chừng, ông ấy từng gặp vụ án nào đó tương tự, hay biết đâu, ông ấy có thể cung cấp cho chúng ta manh mối nào đó thì sao.”

La Nhận nhớ tới câu nói kia của Vạn Phong Hoả.

— Thăm dò tin tức là chuyện như vậy, có lúc bắt được cơ hội; cơ hội không đến, chờ ba năm là chuyện thường.

Cũng phải, nếu không có cơ hội mới, chẳng lẽ cứ tiếp tục chờ đợi như vậy sao? Nếu Vạn Phong Hoả và Mộc Đại đều tin tưởng người kia, có khi ông ta chính là cơ hội tiếp theo cũng nên?

Ngựa chết chữa thành ngựa sống thử xem sao!

La Nhận thở dài một hơi: “Ông ta tên là gì?”

Vừa nói vừa mở trang tìm kiếm, tiện tay tìm vài quyển sách của vị học giả này, xem xét phương hướng nghiên cứu của ông ta.

Mộc Đại trả lời chậm rì rì: “Thần Côn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK