Chân dê được chế biến hết sức tiêu chuẩn, hai mặt thái lát, nghe nói sau khi loại bỏ nội tạng, miếng thịt được trộn với mười loại nguyên liệu rồi đem đun nhỏ lửa, kế đó đem ướp trong nước dùng một ngày, lấy ra ướp muối cho đều, màu sắc tươi hồng, hương thơm nức mũi, gói kín trong túi giữ tươi rồi đem bán.
Bác Trịnh là cao thủ nướng chân dê, không cần sử dụng bất kỳ công cụ hiện đại nào, lắp giá gỗ trên đống lửa, bôi mật ong lên miếng thịt, rồi cứ thế đem nướng, chẳng mấy chốc mỡ cháy xèo xèo, mùi thịt bay khắp bốn phía.
Mộc Đại ngồi xem không chớp mắt: “Sắp cháy kìa bác Trịnh, đã lật được chưa ạ?”
Bác Trịnh cười ha ha, đặt một chiếc bàn bên cạnh thật ngay ngắn, dừng một lát rồi bảo Mộc Đại: “Cháu lật đi.”
Mộc Đại hí hửng như bắt được vàng, lấy kẹp sắt lật miếng chân dê lại: “Bác Trịnh, nếu bây giờ là cổ đại thì tốt biết mấy, chúng ta có thể hành tẩu giang hồ bằng nghề nướng chân dê, bác nướng, cháu phụ trách lật, rảnh rỗi còn có thể hành hiệp trượng nghĩa vân vân.”
Cô nhóc, mơ mộng ngây thơ, có điều, bác Trịnh rất thích cô. La Nhận nói, lần đầu gặp cô, Mộc Đại không phải là cô gái hung dữ bình thường – Hung dữ thế nào, ông chưa nhìn ra được.
Xiên dê nướng đầu tiên đã chín, ánh mắt Mộc Đại toả sáng, trong veo: “Cầm gặm luôn hả bác?”
Hỏi xong lại không nhịn được nhốt nước miếng, cho dù trên tay, bên miệng đều dính dầu mỡ cũng mặc kệ.
Nhưng hoá ra không phải, bác Trịnh lấy dao cắt tảng thịt thành những lát nhỏ, mỗi đĩa một phần, phết thêm ớt bột, thì là Ai Cập, muối, lại phủ thêm mấy miếng dưa chuột thái lát xanh xanh lên trên, để thêm dĩa bạc, lúc này mới đưa Mộc Đại: “Cháu nếm thử đi.”
Tuyệt quá đi mất, Mộc Đại đưa cả hai tay ra đỡ chiếc đĩa: “Ăn kiểu này lịch sự quá.”
Bác Trịnh cười: “Đúng vậy, Sính Đình thích ăn món này, nhưng ngại cắn xong bị dính dầu mỡ, thấy vậy nên La Nhận bảo tôi chế biến thế này.”
Ra thế! Mộc Đại không hé răng, nhưng đầu vẫn ngó nghiêng xung quanh theo bản năng, La Nhận không có ở đây, hẳn là tới chăm sóc Sính Đình.
“Sính Đình… Chắc hẳn có thể khỏi bệnh phải không bác? Bác thử khuyên La Nhận đưa cô ấy tới Bắc Kinh điều trị xem sao.”
Bác Trịnh thở dài: “Không phải La Nhận chưa thử cách đó, chỉ là, vấn đề của Sính Đình không nằm ở thân thể…”
Nói tới đây, ông thở dài lắc đầu, rồi tiếp tục chia đều khẩu phần ăn ra các đĩa.
Mộc Đại biết ý không nói thêm nữa, quay sang cầm thêm một chiếc đĩa, đưa cho Lý Thản, lúc này đang ngồi trên bậc thang. Lý Thản thấy cô, nhưng không nói câu nào. Mộc Đại cảm thấy rất áy náy, đẩy chiếc đĩa tới bên người ông: “Chú nếm thử đi, ngon lắm!”
Lý Thản vẫn không để tâm tới cô.Thôi được rồi, người ta ghét cô cũng đúng, dù sao người làm tổn thương ông ấy là “dì Hồng” của cô mà.
Mộc Đại bưng chiếc đĩa của mình lên, chuẩn bị đổi sang vị trí khác, vừa đứng dậy, Lý Thản đột nhiên hỏi: “Dì Hồng của cháu có nói gì về tôi không?”
Chuyện này nên nói thế nào mới phải? Nói dối vì thiện ý? Hay ăn ngay nói thật, đau dài không bằng đau ngắn?
Thấy Mộc Đại im lặng, Lý Thản cười cười: “Tôi hiểu rồi.”
Thật ra không cần hỏi cũng biết đáp án, nói ra chỉ vì khiến tim mình hoàn toàn hết hi vọng mà thôi.
Mộc Đại thấy lòng mình xót xa, tiếc nuối, vội chuyển hướng đề tài: “La Nhận nói chú và bác Trịnh vừa đến bệnh viện một chuyến, có vấn đề gì không ạ?”
“Già cả rồi, cơ thể giống như chiếc xe cũ kỹ, chỗ nào cũng bệnh tật.” Lý Thản thở dài ngao ngán, vỗ đầu gối tự giễu: “Trước kia cũng không để ý, bôn ba ngày nọ qua ngày kia, nay có cơ hội ăn no một chút, người ngợm lập tức biểu tình.”
Phải, thật kỳ lạ, lúc trước rõ ràng có tuổi, nhưng cho đến giờ chưa từng thấy mình già, lúc nào cũng vội vội vàng vàng, mạo hiểm mạng sống để điều tra sự thật. Nhưng tối đó, khi La Nhận cầm điện thoại tiến vào và bảo, có người muốn gặp ông.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Lý Á Thanh, sợi dây luôn căng cứng trong lòng ông chầm chậm buông lỏng.
Lý Á Thanh nói với ông: “Rất xin lỗi”, ông cười chua xót, nói: “Không có gì.”
Không ai lấy đao ép ông, là do ông tự nguyện.
Giờ ngẫm lại, dường như mọi chuyện đang ngầm ứng với câu nói kia: “Mọi chuyện thật tốt đẹp, ăn hết chim rồi ném vào rừng, sau cùng tìm một mảnh đất mênh mông, chân thật mà sạch sẽ để nghỉ ngơi.”.Đã từng đau thương, đã từng đấu đá, thậm trí tranh giành, cướp đoạt, hiện tại nội tâm trống rỗng, thật mất hết tinh thần.
Lý Thản mỉm cười với Mộc Đại: “Sáng mai tôi sẽ về, La Nhận nói mọi chuyện có chút kỳ lạ, tôi không còn sức điều tra nữa, các cháu vất vả rồi, lúc nào có tin tức, nhớ gọi điện thông báo cho tôi một tiếng.”
Ông cố gắng đứng lên, đấm đấm phần thắt lưng nhức mỏi, từ đầu đến cuối không hề động tới đĩa thịt dê Mộc Đại mời.
Có lẽ, lúc trò chuyện cố tỏ ra thoải mái, nhưng nội tâm vẫn không thể chấp nhận bất kỳ ý tốt nào từ những người có liên quan đến Hoắc Tử Hồng.
Mộc Đại đứng tại chỗ một hồi, xúc miếng thịt dê đưa lên miệng, cảm xúc suy sụp, đồ ăn cũng trở nên nhạt như nước ốc.
Vô thức quay đầu lại…
Có lẽ trong số tất cả mọi người, chỉ có mình Nhất Vạn Tam có thể ăn ngấu nghiến như hổ đói.
***
Trước khi đi ngủ, mọi chuyện vẫn bình thường.Tới nửa đêm, Mộc Đại chợt tỉnh giấc.
Hanh khô, thời tiết ở đây quá hanh hao, có cảm giác trong không khí chẳng có lấy một phân tử nước nào tồn tại, cổ họng vô cùng khô rát, môi cũng bắt đầu xước da.
Trong phòng không có bình đun nước, Mộc Đại sang phòng khách tìm. Xui xẻo là, bình đựng nước cũng chỉ rót ra nửa cốc, uống một hớp là hết.
Rõ kỳ quái, đến cả bình chứa nước cũng rỗng không? Mộc Đại vội chạy tới trước phòng La Nhận, định gõ cửa nhưng lại ngập ngừng.
Hơn nửa đêm, chắc mọi người đều ngủ cả rồi.
Nhưng không gõ cửa, chẳng lẽ cứ tiếp tục chịu đựng ư?
Đang tiến thoái lưỡng nan, cửa bỗng nhiên mở ra.
***
Bình đun nước hoạt động phát ra tiếng ục ục quen thuộc, Mộc Đại rốt cuộc an tâm, khoác áo ngồi trên ghế sô pha chờ đợi, tiện thể đánh giá phòng La Nhận, tầm mắt lập tức bị bức tường thu hút.
Hệt những bức tường dán thông tin vụ án trên phim, cũng có biểu đồ dán bằng giấy nhớ mà La Nhận cho cô xem trong quán mỳ ở ngôi thành cổ. Có điều, lần này dấu hỏi chấm lại được đặt ở vị trí của “Trương Quang Hoa”, có một đường gấp khúc bắt đầu nối từ tên ông ta, điểm cuối là ba chữ:
Cửa khẩu Hàm Cốc.
Những chữ này được đánh dấu bằng vô số vòng tròn màu đỏ rồi đặt dấu chấm hỏi, hiển nhiên mục này vẫn nằm trong danh sách bị nghi ngờ. Đầu bên kia, dưới tên La Văn Miểu cũng có một đường gấp khúc, đích đến là “Sính Đình”.
Đều là dấu chấm hỏi, nhưng không rõ vì lý do gì, nhìn chúng Mộc Đại lại thấy lòng đau nhói.
La Nhận cầm cốc tới, trong cốc còn thả vài tâm sen: “Nơi đây quả thực hanh khô hơn phương Nam rất nhiều, nhiều người tới đây lần đầu tiên đều không quen.”
“Sao anh biết tôi đứng ngoài cửa?”
“Sau khi bác Trịnh kể cho tôi về chuyện của Sính Đình, tôi đặc biệt lưu ý, đôi khi cả đêm không ngủ, nhưng…”
Anh nhíu mày: “Đến giờ vẫn chưa thấy gì…”
Khi nói câu này, ánh mắt anh dừng lại trên bức tường kia.
Nếu giả thiết lúc trước là đúng, đây là một loại “bệnh truyền nhiễm”, Sính Đình quả thật là người mang mầm bệnh sao? Những biểu hiện khác thường của cô chính là dấu hiệu phát tác ban đầu ư? Loại bệnh này nhiễm vào cơ thể bằng con đường nào?
Vừa quay đầu liền trông thấy Mộc Đại đang liếm môi đầy băn khoăn.
La Nhận bật ngón tay trước mặt cô, khiến Mộc Đại giật mình: “Đừng liếm, càng liếm càng khô.”
Nước đã đun sôi, toả ra hơi nước ấm nóng, muốn uống mà không dám, bây giờ mà uống một hớp, bỏng mất một lớp da là cái chắc. Mộc Đại chỉ đơn giản kề mặt mình lên miệng chén, hơi nước bốc lên, cảm giác dễ chịu hơn.
La Nhận giở khóc dở cười nhìn Mộc Đại: “Cô không mang theo son môi à?”
Son môi? Bình thường cũng sử dụng, nhưng không phải dùng trong trường hợp này, lúc ra cửa cũng chẳng để ý.
La Nhận lấy từ hành lý thỏi son của mình, đưa cho cô: “Chỉ có miền Nam mới có cảnh sông núi ấm áp, cô cũng thật lơ là, ở đây không phân biệt nam nữ, cứ cầm lấy mà dùng.”
Mộc Đại đưa tay ra cầm, vừa chạm tới thân thỏi son, La Nhận lại rụt lại.
Anh xoáy ra một đoạn son, lấy con dao đặt trên bàn, cắt phần mình đã dùng, lúc này mới đưa cô.
Quả là người cẩn thận, Mộc Đại khẽ run lên: “Không sao, tôi không ngại.”
La Nhận nhìn cô: “Không ngại thật à?”
Mộc Đại chột dạ, hai lỗ tai đỏ bừng.
Không ngại ư? Ngẫm lại, cô vẫn để ý.
Mộc Đại cúi đầu, bôi son lên miệng, đang bôi dở, toàn thân đột nhiên run lên, vội ngẩng đầu nhìn La Nhận.
Sắc mặt La Nhận vô cùng nghiêm túc, đặt một tay lên môi, làm động tác “suỵt”.
Xem ra, anh cũng nghe thấy.
***
Không chỉ La Nhận, bác Trịnh, Nhất Vạn Tam, và cả Lý Thản cũng đều ngó ra.
Đây cũng không phải kiểu giọng “sâu thẳm, mỏng manh” mà bác Trịnh miêu tả. Sính Đình đang hát, giọng ca trong trẻo, ban đêm nghe hết sức rõ ràng.
Mọi người gặp nhau tại hành lang, La Nhận liếc mắt ra hiệu cho bác Trịnh, bác Trịnh ngầm hiểu: Những người không liên quan không nên tham gia vào chuyện này.”
Ông lập tức xoay người giải thích với Nhất Vạn Tam và Lý Thản: “Sính Đình, con bé… Chỗ đó, không bình thường lắm, thực xấu hổ, làm phiền giấc ngủ của mọi người, mong mọi người thông cảm, bỏ quá cho.”
Lời nói mềm mỏng nhưng ngầm mang kiên quyết, người khôn ngoan ắt sẽ hiểu ra: Làm gì có chủ nhà nào lại để người ngoài trông thấy dáng vẻ người thân mình phát bệnh?
Lý Thản vốn không quan tâm lắm, nghe lời này xong liền thoải mái xoay người về phòng, Nhất Vạn Tam cũng đành quay về phòng, trong lòng cực kỳ tiếc nuối: Hèn chi cửa phòng phải lắp rào chắn, một cô gái xinh đẹp như vậy, hoá ra là người điên? Trên đời không còn lẽ công bằng nữa hay sao?
La Nhận dẫn Mộc Đại tới gần.
Sính Đình thật sự đang múa, vừa múa vừa hát, giang rộng tay rồi thu vào, hẳn không một cô gái xinh đẹp, dịu dàng nào lại múa như vậy?
Có tiền đề là “Khúc ca săn bắn”, Mộc Đại cũng hiểu sơ qua: Đúng, đây là bài múa thời thượng cổ, không quan tâm tới sự uyển chuyển, chỉ múa tuý hứng.
Sính Đình múa khoảng hai ba phút, sau đó đột nhiên dừng lại, khôi phục dáng vẻ cụp mắt trầm tĩnh, im lặng quay về giường, đắp chăn, nhân tiện tắt đèn ngủ đầu giường.
Căn phòng vắng lặng, ổ chăn trên giường lộ ra một phần, hồi lâu không có động tĩnh.
Lúc xem còn không thấy gì, mãi đến lúc này, Mộc Đại mới cảm thấy có dư âm kinh hoàng quanh quẩn đâu đó, lan dần ra khắp phòng, bất chợt rùng mình, hai tay nổi đầy da gà.
Bác Trịnh thở dài, lắc đầu, nhìn cô như muốn nói: Cháu thấy chưa, là vậy đấy.
Ông nặng nề bước từng bước về phòng.
La Nhận vẫn đứng trước song cửa, không cử động, chỉ nhìn Sính Đình chằm chằm, đôi tay đang duỗi thẳng bỗng chốc nắm lại thật chặt.
Nếu đây là một dạng “bệnh truyền nhiễm”, phải chăng bệnh tình của Sính Đình đang ngày một trầm trọng thêm? Lúc trước, chú La Văn Miểu cũng không có loại phản ứng này, phải chăng phản ứng của từng người khác nhau, mỗi người mỗi khác?
Mộc Đại cũng không rõ, những lúc thế này, rốt cuộc phải an ủi ra so cho hiệu quả nhất: “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh.”
La Nhận thoáng động lòng.
Ba lần bốn lượt gọi điện thoại, mời cô tới cho bằng được, chẳng phải vì có ý đồ riêng ư? Tất nhiên là có, cô biết võ, lại hiểu những chuyện diễn ra bên trong, là người trợ giúp đắc lực. Chẳng may Sính Đình gặp chuyện, mình không khống chế được, có Mộc Đại ở đây, bằng ba bốn, thậm chí năm sáu bác Trịnh gộp lại.
Tuy nhiên, nếu sự việc nghiêm trọng hơn những gì mình tưởng tượng thì sao, lẽ nào Mộc Đại không bị nguy hiểm?
“Sư phụ tôi nói, người tập võ, xem như nửa người giang hồ, coi cái ác như kẻ thù, cứu người trong lúc nguy khốn, tôi tạm thời có thể hoàn thành những điều trên. Hơn nữa, dì Hồng cũng liên quan đến việc này, vì thế tôi nhất định sẽ cố gắng giúp anh.”
La Nhận cười thầm trong bụng, Mộc Đại còn đơn thuần hơn những gì anh nghĩ. Tối đó, nhìn cô bị doạ sợ phát khóc, anh đã nhận ra, người như cô, chỉ cần người khác đối xử với cô tốt một chút, cô chắc chắn sẽ hồi báo gấp đôi, có phải bản thân mình đã vô tình hay cố ý lợi dụng điều này, đạt được sự thông cảm của cô?
Có, quả thật là có, tốt xấu gì cũng là đàn ông, ngẫm lại liền thấy xấu hổ.
La Nhận nhìn cô: “Mộc Đại.”
“Sao?”
“Ngày mai cô dọn ra ngoài ở đi, bảo cả anh bạn đi cùng kia nữa.”
“Ơ?”
Mộc Đại cảm thấy tủi thân, cô có nói gì đâu? Vừa quay mặt liền không cho cô ở nữa? Cô đều nói lời hay ý đẹp mà.
Rõ ràng là cô gái thông minh, có đôi khi ngốc, lại khiến người khác hết chỗ nói. La Nhận nhắc nhở cô: “Nếu Sính Đình thật sự mắc bệnh truyền nhiễm, tôi không thể xác định liệu con bé có lây cho những người khác nữa không, nếu mọi người ở đây, những chuyện xảy ra tiếp theo cũng khó mà nói, thật sự rất khó nói.”
Tim Mộc Đại suýt nữa chệch nhịp.
Cô quả thật không nghĩ tới chuyện này. Trước kia sư phụ vẫn thường nói, có câu thành ngữ “vũ phu lỗ mãng”, ý nói tuy xương cốt luyện tới mức cứng rắn, dẻo dai, nhưng đầu óc lại như không, lúc nghe câu này cô vô cùng đắc ý nói: “Sư phụ, con rất thông minh đấy!”
Thông minh gì chứ!? Lúc đối phó với hạng tôm tép như Nhất Vạn Tam, Tào Nghiêm Hoa thì khí thế mười phần, lúc thật sự gặp chuyện mới biết, làm ăn không đâu vào đâu, suy nghĩ thiếu chu đáo, vẫn thiếu kinh nghiệm.
Cô vội vàng gật đầu: “Ừ, ừ, được thôi.”
Vẻ mặt lo lắng, tựa như ở nhiều thêm một giây có thể mắc bệnh, hận không thể trờ về phòng thu dọn hành lý ngay lập tức: “Vậy, tôi về phòng đây.”
Cô xoay người bước đi. La Nhận chợt nảy ra một ý tưởng xấu, nhanh tay bắt lấy tay cô: “Tôi giả vờ thử cô chút thôi. Khí thế căm ghét cái ác như kẻ thù, cứu người lúc nguy khốn đâu?Nhất định hỗ trợ đâu?”
Thật là tự làm xấu mặt mình.