Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 295: Cô Cần Gì Lo Lắng?

Thấy cô đột nhiên hỏi như vậy, Bùi Danh Chính khẽ cau mày. Anh dừng lại mấy giây rồi khẽ nói: “Không có việc gì, em không phải lo lắng.”

Anh tiện tay lật tài liệu trước mặt, sau đó nói: “Đúng rồi, em giúp anh là bộ vest. Hôm nay vội đi làm, nhưng lúc nữa lại có người quan trọng phải gặp.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy, vội vàng đồng ý: “Được, em làm luôn.”

Đợi cô làm xong, đưa bộ vest vào cho anh, cô lại hỏi: “Vậy lịch trình buổi sáng có cần giúp anh lùi lại không?”

Bùi Danh Chính khẽ nhếch môi, khẽ nói: “Ừ, lùi hết lại đi. Hôm nay phải gặp một người quan trọng, là người có liên quan đến kết quả trúng thầu ngày mai.”

Đường Nhật Khanh vội vàng hỏi: “Vậy có cần em đi theo anh không?”

“Không cần.” Bùi Danh Chính khẽ khàng nói: “Anh sợ đến lúc đó phải uống rượu. Anh dẫn theo Trương Phó là được.”

Đường Nhật Khanh lập tức gật đầu: “Vâng.”

Nghe Bùi Danh Chính nói vậy thì cũng có nghĩa là khả năng bọn họ trúng thầu rất lớn. Đường Nhật Khanh không khỏi vui vẻ hơn, cô vừa ngâm nga khẽ hát vừa trở về phòng làm việc của mình tiếp tục công việc.

Không lâu sau, Bùi Danh Chính vừa ngẩng đầu nhìn thời gian, ngoài cửa đã truyền đến tiếng gõ cửa. Trương Phó đẩy cửa bước vào: “Tổng Giám đốc Bùi, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.”

“Được.” Bùi Danh Chính gật nhẹ đầu. Anh đứng dậy mặc tây trang lên, rồi sải bước ra ngoài: “Đi thôi.”

Bốn mươi phút sau, chiếc xe Maybach dừng trước một quán trà cao cấp. Trang trí của quán trà này rất độc đáo, không có mở cửa tiếp đón khách bên ngoài mà chỉ phục vụ những vị khách đặc biệt.

Bùi Danh Chính và Trương Phó một trước một sau, hai người được phục vụ dẫn đường vào thang máy và đến một phòng bao.

Vừa vào cửa, hai người đã nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên sofa. Bùi Danh Chính khẽ nhếch môi, chào hỏi: “Tổng Giám đốc Tần, ngại quá để ngài chờ lâu rồi.”

Người đàn ông được gọi là Tổng Giám đốc Tần đeo một cặp kính viền vàng. Dưới mắt kính là đôi mắt sắc bén kinh người: “Không lâu, tôi cũng vừa mới tới.”

Hai người bắt tay, rồi từng người ngồi xuống hai bên sofa.

Tổng Giám đốc Tần ha ha cười, mở miệng nói: “Sớm đã nghe nói đến tên tuổi của Tổng Giám đốc Bùi. Hôm nay gặp mặt, quả là danh bất hư truyền. Tướng mạo và khí chất này ở Hải Thành chúng tôi, cũng là mỹ nam top đầu.”

“Tổng Giám đốc Tần quá khen rồi.” Bùi Danh Chính cũng cười: “Sớm đã muốn gặp mặt Tổng Giám đốc Tần đây nhưng vẫn không có thời gian. Hôm nay có thể gặp mặt, cũng là cái duyên.”

Hai người hỏi han ân cần, khách sáo khen đối phương một phen xong thì cũng phải quay về chuyện chính.

“Đúng rồi Tổng Giám đốc Tần, không biết quý công ty đã có đối tượng hợp tác chưa? Ngay mai đã là ngày công bố kết quả đấu thầu rồi.”

Nghe thấy Bùi Danh Chính nói vậy, Tổng Giám đốc Tần ha ha cười nhưng ý cười không lan đến đáy mắt: “Vốn cũng có rồi. Nhưng tôi nhận được một bước thư nặc danh, chiều nay cũng đang định mở cuộc hợp, quyết định lại đối tượng hợp tác một lần nữa.”

Bùi Danh Chính nói thẳng vào vấn đề: “Không biết tôi có cơ hội trở thành đối tượng hợp tác của Tổng Giám đốc Tần hay không?”

Nói xong, anh khẽ quay đầu liếc mắt nhìn Trương Phó ở bên cạnh. Trương Phó lập tức hiểu ý, lấy một phần văn bản trong tập tài liệu đưa qua.

“Nếu như Tổng Giám đốc Tần không ngại, có thể nghe tôi trình bày nội dụng bản kế hoạch mà tôi và Tổng Giám đốc Lục bên bất động sản Lâm Dụ cùng soạn hay không?”

Tổng Giám đốc Tần cau mày, nhưng cũng không có phản đối: “Vậy anh trình bày thử xem.”

Bùi Danh Chính đưa cho Tổng Giám đốc Tần một phần tài liệu và giới thiệu với ông ta đâu ra đấy nội dung bản kế hoạch.

“Ngoài thiết kế cơ bản nhất mà tôi vừa giới thiệu, chúng tôi thống kê mô phỏng cảnh tượng, lưu lượng và khả năng nhận biết của đoàn người xung quanh kiến trúc và các vấn đề khác. Vấn đề xanh hóa môi trường xung quanh cũng có thể đạt được hiệu quả thoát khỏi cảnh phố phường đông đúc. Mặc dù kết hợp mâu thuẫn nhưng lại nắm chắc biên độ giữa phồn hoa và yên tĩnh.”

Nghe Bùi Danh Chính giới thiệu nhiều như vậy, vẻ mặt của Tổng Giám đốc Tần cũng nghiêm túc hơn, không ngừng lật tài liệu trong tay. Ông ta không nhịn nổi hỏi: “Chất lượng của bản kế hoạch này hoàn toàn hơn phần của phó Tổng Giám đốc Bùi. Trước đây tôi chỉ lật xem qua, bây giờ nghe thấy anh giới thiệu như vậy mới cảm giác được điều khác biệt trong đó.”

Bùi Danh Chính cười nói: “Tôi biết Tổng Giám đốc Tần vẫn luôn rất chính trực ngay thẳng, nên mới không phí công với những người đó.”

Ngay sau đó, anh vươn tay vỗ trên tập kế hoạch trên bàn trà: “Để ý đến nơi thật sự cần để ý, mới là việc tôi nên làm.”

Tổng Giám đốc Tần nghe vậy, vội vàng gật đầu. Ông ta tán thưởng nhìn Bùi Danh Chính, cảm thán nói: “Đúng như dự đoán, Tổng Giám đốc Bùi mới là người làm việc lớn.”

Hai người trò chuyện vui vẻ, uống trà, nói chuyện, sau đó càng hiểu sâu hơn các chi tiết trong bản kế hoạch. Thấy sắp đến giờ cơm rồi thì Bùi Danh Chính làm chủ, mời Tổng Giám đốc Tần nếm thử món đặc biệt của một nhà hàng cao cấp.

Bữa trưa cũng không thể tránh khỏi việc uống rượu. Điện thoại của Bùi Danh Chính đặt một bên rung mấy lần nhưng anh không hề nghe thấy.

Bên kia, Đường Nhật Khanh gọi cho Bùi Danh Chính mấy cuộc nhưng không được. Trong lòng lo lắng, chỉ có thể gọi điện cho Trương Phó.

“A lô?”

“A lô, trợ lý Trương, tôi là Đường Nhật Khanh. Tổng Giám đốc Bùi anh ấy vẫn đang bận sao?”

Giọng nói của Trương Phó từ đầu bên kia truyền đến: “Đúng vậy. Tổng Giám đốc Bùi đang xã giao, có chuyện gì sao?”

Đường Nhật Khanh cười trả lời: “Cũng không có gì, tôi chỉ là lo lắng cho anh ấy. Thấy anh ấy đang bận thì tôi cũng yên tâm rồi.”

Dập máy, cô định rời phòng làm việc đến nhà ăn nhân viên tùy tiện ăn gì đó. Vừa ra khỏi phòng làm việc thì đã nhìn thấy Bùi Duy đang đứng ở nơi không xa.

Đường Nhật Khanh đơ người. Cô không khỏi kinh ngạc, nhưng rất nhanh thôi cô đã trở lại như thường. Cô giả vờ không nhìn thấy gì cả, sải bước về một hướng khác.

Cô vừa mới lướt qua người đàn ông thì giọng nói của anh ta đã truyền đến: “Đợi đã!”

Bốn bề không người. Rõ ràng câu nói này của Bùi Duy là nói với cô.

Đương Nhật Khanh hít sâu một hơi, dừng bước và xoay người nhìn anh ta. Cô hỏi: “Phó Tổng Giám đốc Bùi có chuyện gì sao?”

“Có.” Giọng điệu Bùi Duy rất khẳng định. Anh ta vẫn nhìn chằm chằm cô: “Tư liệu thu mua Hằng Tinh tôi cũng muốn một phần.”

Không ngờ rằng Bùi Duy lại nói chuyện liên quan đến công việc, Đường Nhật Khanh đơ người. Cô nhỏ giọng trả lợi: “Tài liệu có thể đến phòng tư liệu lấy.”

Bùi Duy liếc mắt nhìn cô, không nhanh không chập nói: “Tôi biết trong phòng tư liệu chưa chắc đã có, nên tôi mới đến chỗ cô hỏi.”

Đường Nhật Khanh hơi do dự. Cô nghĩ vẫn nên quyết định gọi điện thoại báo cho Bùi Danh Chính rồi mới quyết định. Cô còn chưa nói gì thì người đàn ông ở bên cạnh đã nói.

“Thu mua Hằng Tinh không phải hạng mục cạnh tranh giữa tôi và anh ta. Tôi suy nghĩ cho lợi ích của tập đoàn họ Bùi, cô lo lắng cái gì?”

Nghe vậy, Đường Nhật Khanh ngước mắt nhìn Bùi Duy, khẽ nói: “Được, vậy đợi tôi tý nữa tìm xem, rồi sẽ đưa cho anh một phần.”

Bùi Duy cau may, nghe thấy câu trả lời này của cô thì cuối cùng cũng hài lòng rồi. Anh ta lạnh lùng “ừ” một tiếng, xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng người đàn ông từ từ đi xa, Đường Nhật Khanh càng không hiểu.

Bùi Duy bây giờ và Bùi Duy ngày xưa quá khác nhau rồi. Trước đây anh ta chính là một tên quần áo lụa là trăm phần trăm, nhưng bây giờ có lúc giống như anh ta cực kỳ cố gắng làm việc.

Vào lúc cô đang ngẩn người thì có cảm giác cả người không thoải mái. Cô vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Hồ Nguyệt Như và Tiểu Lưu đang nhìn cô chằm chằm.

Thấy cô nhìn bọn họ, Hồ Nguyệt Như không khỏi cười lạnh. Cô ta ung dung bước về phía cô: “Quả nhiên có một vài người phụ nữ không chịu nổi cô đơn! Tổng Giám đốc Bùi mới đi công chuyện có nửa ngày thôi, người này đã không nhịn được muốn quyến rũ người đàn ông khác rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK