Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 198: GIÚP MỘT CHUYỆN NHỎ

Đường Nhật Khanh mỉm cười nhìn Sara, nhàn nhạt nói: “Mấy chuyện giữa con gái với nhau mà thôi.”

Sara là người thông minh, chỉ nghe vậy cũng đoán được 7-8 phần rồi, huống hồ cô ta vốn biết Đỗ Nhã Thanh ái mộ Bùi Danh Chính, chuyện này người thân quen trong giới đều biết.

Đối với chuyện của bộ lễ phục trong lòng Sara cũng thấy xấu hổ, chiếc váy của Đường Nhật Khanh bị người khác lấy đi, cô tự nhiên muốn tìm cho cô một bộ đẹp hơn.

Cô ta mỉm cười với Đường Nhật Khanh, chớp chớp mắt: “Nhật Khanh, cô đi theo tôi, xem thử bộ này.”

Đường Nhật Khanh theo cô ta đi đến phòng làm việc ở cuối dãy, Sara đưa tay kéo mở tấm màn ở trong cùng, “xoạt” một tiếng, Đường Nhật Khanh nhìn thấy chiếc váy ở trong tủ kính trong suốt thì mắt cũng sáng hẳn lên…

Gói bộ lễ phục lại, Đường Nhật Khanh xách theo một cái túi lớn trực tiếp rời khỏi cao ốc Tinh Quang, lúc cô đến sắc trời bên ngoài đã có chút ảm đảm, bây giờ đi ra thì mới phát hiện trời đang mưa bay bay.

Ở bên đường này không dễ bắt xe nên cô định qua bên kia đường bắt thử, nhưng bây giờ đang là giờ cao điểm, trên đường xe cộ qua lại chật như nêm.

Cô nhìn tình hình kẹt xe thành dãy dài thì muốn trước tiếp đi qua, thế nhưng mới bước một bước, trên làn đường dành cho xe thô sơ thì đằng sau có một chiếc ba gác đi đến.

Đường Nhật Khanh thấy thế lập tức liền tránh ra, người đàn ông lái xe ba gác đó cũng gả tay lái, chiếc xe trực tiếp đụng vào hàng rào chắn ở bên đường.

“Rầm” một tiếng, vốn đầu xe đã cũ nứt sẵn lại đâm vào rào chắn thì có chút nghiêng nhưng không có bị lật.

“Cô làm cái gì thế! Không có mắt à!”

Người đàn ông râu ria xồm xoàm, sắc mặt hung dữ, anh ta mắng rất dữ dội, vội nhảy ra khỏi chiếc ba gác đi kiếm tra xe, nhìn thấy chiếc xe bị cong, lập tức chặn Đường Nhật Khanh lại.

“Đều tại cô, đầu xe này đều bị cong cả rồi! Cô phải đền tiền!”

Đường Nhật Khanh hơi sững người, cô thấy trên đường bị tắc cho nên mới qua đường, huống hồ cho dù không có cô, chỉ sợ chiếc ba gác này cũng phải phanh gấp lại.

Người qua đường giống như xem náo nhiệt vậy, cũng không có ai đứng ra thay Đường Nhật Khanh nói chuyện.

Người đàn ông lái xe ba gác hiển nhiên nhìn thấy Đường Nhật Khanh ăn mặc đẹp đẽ, lại đi một mình nên có ý muốn ăn hiếp cô, cho nên một kiếm một khoản.

Nhưng Đường Nhật Khanh căn bản không phải người dễ bắt nạt gì, cô trực tiếp rút điện thoại ra, cũng không muốn phí lời: “Vậy báo cảnh sát đi, ai chịu trách nhiệm cứ để cảnh sát đến điều tra, dù sao ở đây cũng có CCTV.”

Đường Nhật Khanh cầm điện thoại, chỉ chỉ về cái cột bên đường, sau đó thật sự bấm số.

Người đàn ông đó nhìn thấy Đường Nhật Khanh không chịu, mà còn muốn gọi cảnh sát thì lúc này có phiền não, lập tức bước tới, giơ tay bắt lấy tay của cô.

Đường Nhật Khanh kinh ngạc, vội vàng giằng tay của mình ra: “Anh định làm gì!”

Đẩy qua kéo lại, tranh chấp phát sinh, người đàn ông đó ỷ Đường Nhật Khanh không có sức lực, kéo kéo tay áo, điệu bộ muốn động thủ.

Đường Nhật Khanh biết hôm nay gặp phải kẻ vô lại rồi, nếu như không đền tiền, chỉ sợ ở trên đường tranh chấp với loại người này sẽ rất mất mặt, cô đang nghĩ cách giải quyết thì đột nhiên có một chiếc xe Porsche đang kẹt xe trên kia đường bị mở ra.

Triệu Đình Phong rảo bước đi tới, nhìn chính xác là Đường Nhật Khanh thì lập tức đứng chắn trước mặt cô, mắt nhìn tên lưu manh đó, nhướn mày: “Ông anh, anh đây là muốn ra tay với phụ nữ sao?”

Người đàn ông hiển nhiên không ngờ sẽ có người bỗng nhiên đứng ra, anh ta hơi sững người, sau đó lại nâng giọng lên: “Mày là ai!”

“Anh đừng quản tôi là ai, tóm lại người này, không phải anh có thể tùy tiện đụng vào, đầu xe đó của anh bẻ lại là được rồi, đâu cần phiền phức như vậy, nếu không chịu dừng, tôi không để ý cùng anh đánh nhau trên đường đâu.”

Triệu Đình Phong nói xong thì kéo kéo tay áo hai bên.

Người đàn ông ngay lập tức ỉu xìu, cũng không dám làm loạn, sắc mặt cực kỳ âm trầm, cuối cùng cái gì cũng không dám nói nữa.

Triệu Đình Phong quay đầu lại nhìn Đường Nhật Khanh, rồi nói: “Đi thôi.”

Đường Nhật Khanh đi theo anh ta lên xe.

Trên xe, Triệu Đình Phong giống như biến thành người khác, nhìn Đường Nhật Khanh cười đắc ý: “Chị dâu, không dọa chị sợ chứ?”

Nghe thấy cách gọi của Triệu Đình Phong, Đường Nhật Khanh vừa muốn nói hai từ “cảm ơn” thì đột nhiên nghẹn ứ ở cổ họng, không nói ra được.

Cô mỉm cười một cách miễn cưỡng, nhìn Triệu Đình Phong và lắc đầu: “Chuyện vừa rồi, cảm ơn anh.”

Ngược lại cũng khéo, nếu không phải gặp được Triệu Đình Phong, chỉ sợ cô vẫn còn giằng co với tên đó nữa.

“Cảm ơn cái gì chứ!” Triệu Đình phong mỉm cười xua tay, nhìn hàng xe dài đang chậm rãi di chuyển ở phía trước, nhịn không được hỏi: “Chị dâu, chị muốn đi đâu? Hay là đến chỗ của tôi?”

Đường Nhật Khanh biết Triệu Đình Phong chỉ đến quán bar Ưu Lam của anh ta, cô vốn muốn lắc đầu nhưng lại nghe thấy Triệu Đình Phong nói: “Đợi lát nữa lão Bùi cũng sẽ đến chỗ tôi, chị nếu không muốn về thì đi cùng tôi, sau đó hai người đi cùng nhau.”

Đường Nhật Khanh nghe vậy thì ngập ngừng vài giây, sau đó thì gật gật đầu: “Vậy được, đi đễn chỗ của anh đi.”

Như thế cũng được, đến lúc đó cô có thể cùng Bùi Danh Chính trở về.

Huống hồ buổi chiều Bùi Danh Chính đi rất vội, còn nói là có chuyện gì đó, cô không biết rõ nên trong lòng càng nóng lòng, đợi tý nữa gặp còn có thể hỏi một chút tình hình.

Không lâu sau, tình trạng tắc đường dần dần được lưu thông, Triệu Đình Phong như được giải phòng, trực tiếp lái xe đến quán bar Ưu Lam.

Đến quán bar Ưu Lam, người bên trong chưa có nhiều, Triệu Đình Phong tìm một chỗ yên tĩnh nhất cho Đường Nhật Khanh, sau đó phân phó cấp dưới đưa đến bữa tối và đồ uống tinh tế.

“Chị dâu, tôi nghĩ chắc chị chưa ăn cơm nên kêu người đưa đến một chút.”

Nghe thấy Triệu Đình Phong gọi cô như vậy thì cô có chút khóc biết nên khóc hay nên cười, trước đây anh ta đều gọi cô là cô Đường, sau khi cô và Bùi Danh Chính công khai mối quan hệ, anh ta cũng đổi luôn.

Đường Nhật Khanh mặc dù nhất thời không quen được, nhưng cách đối đãi của Triệu Đình Phong vẫn rất vừa lòng.

Cũng hiếm có, anh ta làm được ngành này, tự nhiên phải khéo léo.

Đường Nhật Khanh vừa ăn vừa nghe Triệu Đình Phong nói không ngừng nghỉ.

Sau khi Đường Nhật Khanh ăn xong thì uống một ngụm trà nóng, quay đầu nhìn Triệu Đình Phong, mở miệng hỏi: “Anh có phải có chuyện gì không?”

Lúc trước cô cũng không phát giác Triệu Đình Phong có thể nói như vậy, mà hôm nay anh ta không những có thể nói, còn nói rất nhiều lời nịnh nọt nữa khiến cô không thể không hoài nghi.

Cố Đình Phong mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Quả thật… có một chút chuyện nhỏ, không biết chị dâu có nguyện giúp tôi không.”

“Anh nói.” Đường Nhật Khanh nhướn mày, cũng không ngờ Triệu Đình Phong thật sự cần cô giúp.

Triệu Đình Phong lượng lự trong cháy mắt rồi mở miệng: “Là… chuyện của Lý Nghi Linh.”

Đường Nhật Khanh nghe xong thì đã hiểu, đáy mắt xuất hiện ý cười.

Triệu Đình Phong nói tiếp: “Quen biết lâu như vậy rồi, chị chắc cũng nhìn ra rồi, tôi đối với cô ấy…”

“Hiểu.” Đường Nhật Khanh mỉm cười gật đầu.

Trước đây Lý Nghi Linh luôn không quên được Bùi Danh Chính, thậm chí còn từ Nam Hải thành đến Hải thành, lần trước họ cùng nhau tham gia hoạt động từ thiện, Đường Nhật Khanh hiển nhiên cảm giác được tình cảm của Lý Nghi Linh với Bùi Danh Chính đã giảm đi rất nhiều.

Ngược lại là cô và Lý Nghi Linh, từ sau khi cùng oán hận Chương Tú Tú thì quan hệ của họ cũng hòa hoãn không ít, đoạn thời gian này họ không gặp nhau, nhưng Lý Nghi Linh thỉnh thoảng cũng gọi điện tìm cô nói chuyện.

Đường Nhật Khanh nhướn mày, nhìn Triệu Đình Phong hỏi: “Anh muốn tôi làm thế nào?”

Sắc mặt của Triệu Đình Phong bỗng dưng nghiêm túc hơn vài phần: “Tôi muốn tỏ tình, muốn nhờ chị giúp tôi thăm dò sở thích của cô ấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK