Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 178: LỘ RA CHÂN TƯỚNG

Trong phòng riêng đột nhiên trở nên tĩnh mịch, Phương Vĩnh Thành dường như không nghĩ tới Bùi Danh Chính sẽ nhắc lại chuyện ở núi Núi Minh Nguyệt, sau một lúc lâu ông ta mới phản ứng lại được.

Ông ta cười lạnh, nhìn chằm chằm Bùi Danh Chính, không có chút nào sợ hãi: “Danh Chính, có một số việc không có chứng cứ cũng không nên nói lung tung.”

Đường Nhật Khanh đứng ở một bên nhìn không khí khẩn trương này không khỏi nhíu mày.

Vốn là Bùi Danh Chính hợp tác cùng Bùi Duy dự định cùng nhau bắt cái lão hồ ly Phương Vĩnh Thành này, cho nên để Bùi Duy tới núi Núi Minh Nguyệt tìm chứng cứ, chỉ là đến bây giờ anh ta vẫn chưa trở lại.

Cô cúi đầu xuống, nhìn điện thoại trong tay lập tức mở phần quay video ra nhắm về phía Phương Vĩnh Thành.

Lại ngẩng đầu, cô liền nghe thấy Bùi Danh Chính bên cạnh đang nói chuyện.

Anh không nhanh không chậm mở miệng: “Vừa rồi tôi căn bản chưa hề nói chuyện ở núi Minh Nguyệt là thế nào mà, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ hỏi thăm núi Minh Nguyệt có chuyện gì, thế nhưng chú Phương, dường như chú đối với việc tôi nói này rất rõ ràng?”

Trong lúc vô tình Phương Vĩnh Thành liền lộ ra sơ hở, bây giờ chỉ xem như không có chứng cứ bằng không với câu nói vừa rồi ông ta nói kia, ông ta cũng là người đáng nghi nhất.

Phương Vĩnh Thành ánh mắt lấp lóe, nhưng thái độ vẫn cường ngạnh không chịu thừa nhận như cũ: “Tôi không cùng cậu chơi trò chơi đoán chữ, cậu muốn vu hãm tôi thì cứ việc nói thẳng, tôi vì Bùi thị đã công tác vài chục năm, kết quả là cậu kiêng kị tôi là người khác họ cho nên muốn ép tôi giao quyền thoái vị, nói thẳng là được!”

Vo tròn cho kín kẽ, rõ ràng ông ta là người phía sau lớn nhất nhưng lại cứ đem chính mình nói thành người bị hại, quả thật là cao tay.

An Nhu đã sớm không còn tỉnh táo như ngày thường, sắc mặt trắng bệch ngồi ở nơi hẻo lánh, một câu cũng không nói.

Thấy Phương Vĩnh Thành không chịu thừa nhận, chuyện không có chút nào tiến triển, Đường Nhật Khanh linh cơ khẽ động, dứt khoát ra tay từ một cái góc độ khác.

Cô nhìn lướt qua An Nhu, nhẹ giọng mở miệng: “Thư ký An, bây giờ tình thế nào cô cũng nhìn thấy, lúc này nên suy tính cho chính mình, nên làm như thế nào cô suy nghĩ cho kỹ một chút.”

Không thể nghi ngờ, An Nhu là thư ký nhiều năm bên người Phương Vĩnh Thành, chỉ sợ những chuyện ông ta làm kia cô ta cũng đều biết, nếu cô ta có thể đứng ra làm nhân chứng tố cáo Phương Vĩnh Thành, tất cả vấn đề đều có thể trở nên đơn giản nhiều.

An Nhu hơi run rẩy, cô ta hít một hơi thật sâu cố giả bộ trấn định, liếc Phương Vĩnh Thành một cái, lắc đầu: “Cái gì tôi cũng không biết. . .”

Không nghĩ tới, lại là người trung thành. . .

Lần này, ngược lại đến phiên Phương Vĩnh Thành cười: “Danh Chính, đã muốn hại tôi thì hãy lấy ra chứng cứ có sức thuyết phục, còn chuyện núi Minh Nguyệt cũng đừng chụp mũ lên trên đầu tôi!”

Đột nhiên, đúng lúc này, cửa phòng riêng truyền đến một tiếng động to rõ có lực: “Ai nói không có chứng cứ!”

Một tiếng này hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong phòng, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn theo hướngtiếng nói phát ra.

Đường Nhật Khanh vừa quay đầu lại, thấy được Bùi Duy đang đứng ở cửa.

Anh ta cất bước đi tới ở sau lưng còn có một người vệ sĩ đang lôi kéo dắt theo một người đàn ông đã bị dây thừng trói cổ tay lại, người kia đen đúa gầy gò nhìn qua bình thường không có gì lạ, chỉ là cặp mắt ti hí như hạt đậu kia linh hoạt rà quét tất cả mọi người trong phòng.

Khi anh ta nhìn thấy Phương Vĩnh Thành, đáy mắt bối rối hóa thành hi vọng, anh ta mở miệng nói liên thanh: “Tổng giám đốc Phương! Tổng giám đốc Phương ông cũng ở đây sao, mau mau cứu tôi!”

Anh ta vừa gọi lên như thế này, tất cả kết quả đều không cần hỏi đã rõ.

Phương Vĩnh Thành không thèm nhìn qua giống như không hề thấy được người trước mặt, chỉ là sắc mặt hơi biến đến có chút xanh.

Bùi Duy tiến lên, nhìn về phía Bùi Danh Chính, thấp giọng nói: “Vì bắt tên tiểu tử này đã phí không ít khí lực.”

Bùi Danh Chính hiểu đây là anh ta giải thích lý do mình tới chậm, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm, lát nữa rồi nói sau.”

Vốn là sau chuyện ở núi Minh Nguyệt, trong lúc Bùi Danh Chính dưỡng thương liền lập tức cho người đi thăm dò chuyện khi đó, nhưng khi hoạt động kết thúc người tham gia cũng đều rời đi, bọn họ đi tìm như là mò kim đáy biển, lúc đang xem lại camera giám sát của khách sạn đêm hôm mất điện đó, anh phát hiện ngày đó sau khi phòng của Đường Nhật Khanh bị gõ cửa, sau khi ánh đèn sáng lên, có một người ở hành lang cuối cùng cùng một tầng chợt lóe lên, lén lén lút lút, hành vi vô cùng khả nghi.

Thế là anh lại để cho thủ hạ đi điều tra một camera giám sát khác, cuối cùng phát hiện người kia và Phương Vĩnh Thành từng trò chuyện vài câu, lúc này anh mới sinh ra hoài nghi đối với Phương Vĩnh Thành, nhưng tất cả đều mới chỉ là phỏng đoán, chờ anh trở lại công ty thì công việc lại quá bận nên chưa kịp đi thăm dò.

Sau đó Phương Vĩnh Thành ở trên danh sách khoa học kỹ thuật của Lãng Dật lộ ra đuôi cáo, Bùi Danh Chính đối với ông ta càng thêm hoài nghi sau đó đã kết luận ông ta có vấn đề, thế là anh mới nhân cơ hội hợp tác cùng Bùi Duy để anh ta đi điều tra tìm chứng cứ chuyện ở núi Minh Nguyệt, lấy công chuộc tội.

Chỉ cần tất cả chứng cứ đều đầy đủ, về công về tư, bọn họ đều có thể đem Phương Vĩnh Thành dồn vào góc chết, ra cũng không ra được.

Bùi Duy tiến lên, giơ chân lên không lưu tình chút nào đạp vào bắp chân người kia, xương bánh chè người kia khẽ cong suýt chút nữa té ngã trên đất.

Anh ta nghiêm nghị ra mệnh lệnh: “Nói đi, đem những việc lúc trên xe đã nói với tôi thuật lại một lần nữa!”

Người đàn ông mắt híp kia bị dọa đến mức run rẩy, anh hít một hơi thật sâu chột dạ nhìn Đường Nhật Khanh và Bùi Danh Chính một chút, lại nhìn Phương Vĩnh Thành một chút lúc này mới nhẹ giọng mở miệng: “Tôi vốn là nhân viên của bãi đỗ xe ở núi Minh Nguyệt, là Tổng giám đốc Phương tới tìm tôi, nói chỉ cần tôi hoàn thành một nhiệm vụ này sẽ cho tôi một trăm năm mươi triệu, tôi nhất thời động lòng nên đồng ý…”

“Nói hươu nói vượn!” Phương Vĩnh Thành trực tiếp đánh gãy lời anh ta, hai mắt như đuốc gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông mắt híp: “Tôi chưa từng gặp anh bao giờ!”

“Chính là. . . Chính là lúc tham gia hoạt động từ thiện, đêm trước khi hoạt động leo núi diễn ra ông bảo tôi đi gõ cửa một căn phòng để gây ra khủng hoảng… Ngày hôm sau ông bảo tôi ngụy trang thành người dự thi trà trộn vào, còn nữa. . .”

Anh ta nhìn Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh một chút, lại nói tiếp: “Sau đó cùng bọn họ vào một tổ. . . Vụng trộm thay đổi ba lô của bọn họ, còn cố ý lúc leo núi đi trước bọn họ thay đổi vị trí của lá cờ chỉ đường, dẫn bọn họ đi lầm đường…”

Quả nhiên, tất cả đều là Phương Vĩnh Thành âm thầm phái người làm.

Đường Nhật Khanh nhìn chằm chằm người đàn ông mắt híp kia nhiều lần lúc này mới phát hiện ra quả thật anh ta nhìn có chút quen mắt, hôm đó lúc leo núi năm tổ nhỏ thành một tổ lớn, bọn họ không quen ai cùng tổ cho nên đối với những người khác cũng không để ý. . .

Không nghĩ tới, từ lúc đó Phương Vĩnh Thành đã thầm sai người động tay chân! Nếu ngày đó bọn họ bị nhốt trong núi một đêm thì hậu quả khó mà lường được!

Đường Nhật Khanh không khỏi nhíu chặt lông mày: “Phó tổng Phương, ông quá hung tàn!”

Phương Vĩnh Thành nghe tiếng giương mắt nhìn về phía cô, đáy mắt hiện ra thần sắc trào phúng: “Hung tàn? Tôi làm việc cho Bùi Thanh Vân nhiều năm như vậy! Bao nhiêu lần vào sinh ra tử, khó khắn nguy hiểm tôi đều chắn ở trước mặt ông ta! Về sau ông ta nói mình già để cho tôi phụ tá cho Bùi Danh Chính! Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì cả đời tôi lại phải làm vai phụ! Cho dù ông ta đem toàn bộ Bùi thị giao lại cho tôi tôi cũng sẽ không động ý đồ xấu! Nhưng hết lần này tới lần khác ông ta lại kiêng kị tôi! Ngay cả tin tưởng cơ bản nhất cũng không cho tôi! Đem sự trung thành mấy chục năm của tôi đối với ông ta hủy diệt trong nháy mắt! Tôi dựa vào cái gì phải để ông ta tốt hơn! Để con của ông ta tốt hơn!”

Tâm lý phòng ngự của Phương Vĩnh Thành sụp đổ, rốt cục thừa nhận.

Ông ta bi phẫn gào lên những lời này, hai con mắt vằn vện tia máu.

Đường Nhật Khanh sửng sốt, tay cầm điện thoại đang thu hình lại bất tri bất giác run lên.

Ông ta nói ra nguyên nhân này, khiến cô cảm thấy rất ngoài ý muốn.

Đột nhiên, Bùi Danh Chính cất bước tiến lên, đánh vỡ sự yên tĩnh: “Bởi vì ba tôi không đủ tín nhiệm đối với ông cho nên ông lại dùng loại thủ đoạn này chiếm dụng tiền của công ty, đả kích Bùi thị, thậm chí còn muốn cả tính mạng của tôi sao!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK