Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 240: CÓ CÁCH LÀM RÕ TẤT CẢ MỌI CHUYỆN

Đàm Bân chỉ cao tới đầu vai Bùi Danh Chính, bây giờ bị anh nắm cổ áo như thế này, cả người gần như đã bị xách lên.

Ông ta vội vàng mở miệng: “Tại cô ta. . . Là cô ta xuống tay với Thiến Thiến trước!”

“Tôi không ở đây ai cho ông cái quyền được động đến cô ấy!” Bùi Danh Chính nghiễm nhiên không ép được cơn tức trong đầu, anh giơ nắm tay lên nhắm thẳng vào mặt Đàm Bân hung hăng đập xuống một đấm.

Đàm Bân không kịp tránh, trên mặt bị một quyền đau đến mức phát ra tiếng rên rỉ, dưới chân mềm nhũn, gần như sắp ngã xuống đất.

Tay Bùi Danh Chính vẫn như cũ gắt gao níu lấy cổ áo ông ta không chịu buông.

Ông cụ Bùi lập tức tiến lên, mở miệng khuyên nhủ: “Danh Chính! Thôi! Chuyện bây giờ còn chưa biết rõ ràng!”

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu đột nhiên “Đinh” một tiếng mở ra, đèn đỏ vụt tắt.

Tiểu Lưu vội vàng mở miệng kêu lên: “Cấp cứu xong rồi!”

Đám người nghe tiếng đều không hẹn mà cùng nhìn sang hướng phòng cấp cứu.

Bùi Danh Chính dừng nắm đấm lại, một tay buông lỏng Đàm Bân ra, sau đó đi về phía Đường Nhật Khanh.

Anh đưa tay trực tiếp ôm Đường Nhật Khanh vào lòng, cúi đầu dịu dàng nói với cô: “Đừng sợ, anh tới rồi.”

Đường Nhật Khanh vốn đã không nhịn được nước mắt, bây giờ nghe được anh nói một câu như vậy, nước mắt càng không kìm được ào ạt chảy ra.

Bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, Đàm Bân cũng không đoái hoài tới việc trên mặt vừa chịu một quyền kia, cuống quít đi ra cửa, bắt lấy bác sĩ liền hỏi: “Thiến Thiến! Thiến Thiến nó thế nào rồi!”

“Cấp cứu thành công, hiện tại bệnh nhân đã không còn gì đáng ngại nữa, cũng may đưa tới kịp thời, may mắn là có người tiến hành ép tim ngoài lồng ngực sơ cứu cho cô ấy nếu không bệnh nhân đã lành ít dữ nhiều rồi.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt Đàm Bân cứng đờ, nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.

“Bệnh nhân đã được chuyển tới phòng bệnh, đợi cô ấy tỉnh lại là mọi người có thể đi vào thăm.”

Bác sĩ nói xong trực tiếp cất bước đi ra.

Đàm Bân sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trầm mặc không nói.

Ông cụ Bùi tiến lên, giọng lạnh lùng nói: “Chờ cô ấy tỉnh lại, đến cùng là xảy ra chuyện gì chân tướng liền rõ ràng.”

Ông ta nói xong cũng không đợi Đàm Bân trả lời liền xoay người đi đến trước mặt Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh, nhẹ giọng dặn dò: “Danh Chính, dẫn tiểu Đường đi xử lý vết sưng trên mặt một chút đi, bên này cứ giao cho ông.”

“Ừm.” Bùi Danh Chính nhàn nhạt trả lời sau đó lôi kéo Đường Nhật Khanh cất bước đi đến phòng khám bệnh.

Rời khỏi cửa phòng cấp cứu, Bùi Danh Chính rốt cục không nhịn được nữa, trừng mắt trầm giọng dò hỏi: “Vì sao lại không gọi điện thoại cho anh?”

Liên quan tới việc Phùng Thiến xảy ra chuyện, anh vẫn là từ người trong công ty mới biết được tin tức này, mà sau đó anh cũng gọi điện thoại cho Đường Nhật Khanh nhưng đều không liên lạc được.

Đường Nhật Khanh nhíu mày lại, trầm mặc mất mấy giây mới khẽ nói: “Điện thoại bị Đàm Bân đập vỡ mất nên em không có cách nào. . .”

Một câu nói ra từ trong miệng cô như vậy, mang theo chua xót không hiểu thấu.

Trong lòng Bùi Danh Chính bỗng nhiên xiết chặt giống như là bị thứ gì đó hung hăng bắt lấy có chút không thở nổi, anh cất bước đi lên một tay ôm Đường Nhật Khanh vào lòng.

Một lát sau, anh mới trầm giọng mở miệng: “Thật xin lỗi, để em phải chịu ủy khuất như vậy.”

Nếu như hôm nay ra ngoài làm việc anh dẫn Đường Nhật Khanh đi theo thì đã không xảy ra chuyện như vậy.

Đường Nhật Khanh nghe vậy mũi chua chua, đem mặt vùi vào trong lồng ngực Bùi Danh Chính, thút thít khe khẽ.

Vốn cô cho là mình đã trưởng thành đã đủ kiên cường nhưng khi ở trước mặt Bùi Danh Chính, tất cả mặt nạ cùng khôi giáp của cô đều một kích liền tan nát.

Đến phòng băng bó, Bùi Danh Chính tìm y tá xin một túi chườm nước đá, một tay cẩn thận nâng cằm của cô lên, một cái tay khác nhẹ nhàng chườm lên trên vết sưng đỏ trên mặt cô.

Cảm giác lạnh buốt dán lên, trong lúc nhất thời Đường Nhật Khanh không kịp thích ứng nên không khỏi hơi nhíu mày lại.

Bùi Danh Chính đem hết tất cả từng biểu lộ nhỏ của cô thu hết vào mắt, khẽ nói: “Chịu khó một chút, chờ sau khi mọi chuyện rõ ràng anh sẽ đòi lại một cái tát này cho em.”

Anh nói vô cùng nghiêm túc, Đường Nhật Khanh nghe xong không tự chủ được cười cười, cô thật đúng là không thể tưởng tượng nổi nếu cô đánh Đàm Bân một bàn tay, vẻ mặt ông ta sẽ như thế nào.

Bùi Danh Chính nhíu mày, nghiêm túc nói: “Cười cái gì? Anh đang nói nghiêm túc đấy.”

Đường Nhật Khanh đang định mở miệng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng nói: “Tổng giám đốc Bùi, Phùng Thiến tỉnh lại rồi.”

Nghe thấy vậy, Bùi Danh Chính và Đường Nhật Khanh đều không hẹn mà cùng nghiêm lại sắc mặt.

Bùi Danh Chính quay đầu nhìn về phía Đường Nhật Khanh: “Đi xem một chút không?”

Đường Nhật Khanh gật đầu.

Hai người đứng dậy, Bùi Danh Chính vươn một cái tay đặt ở đầu vai Đường Nhật Khanh, một cái tay khác giữ túi chườm nước đá vẫn như cũ dán vào thoa lên trên mặt Đường Nhật Khanh.

Lúc đi đến cửa phòng bệnh thì trong phòng đã bu đầy người, Đàm Bân đứng ở trước giường bệnh ân cần hỏi han: “Thiến Thiến, muốn uống nước không? Cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”

Sắc mặt Phùng Thiến trắng bệch nằm trên giường bộ dáng rất hư nhược, ánh mắt cô ta nhẹ nhàng rời đi đảo qua đám người trong phòng bệnh, cuối cùng lúc nhìn thấy Đường Nhật Khanh đứng ở cửa liền đột nhiên nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Đàm Bân thuận theo ánh mắt của cô ta thoáng nhìn ra phía cửa, sắc mặt cũng lập tức lạnh xuống, ông ta để cái chén trong tay xuống, nhẹ giọng hỏi thăm: “Thiến Thiến, bây giờ tất cả mọi người đang chờ một đáp án, cháu nói cho mọi người biết lúc ấy đến cùng xảy ra đã chuyện gì? Sao bệnh tim của cháu lại đột nhiên phát tác? Là có người… Cố ý kích thích cháu hay không?”

Đường Nhật Khanh hơi nhíu mày lại, trầm mặc không nói gì.

Tất cả mọi người trong phòng đều an tĩnh lại, đều đang đợi Phùng Thiến trả lời.

Thấy Phùng Thiến nửa ngày vẫn không nói gì, Đàm Bân không chịu nổi mở miệng nói ra: “Thiến Thiến đừng sợ, cháu cứ nói thẳng ra là được, nếu như là có người cố ý muốn hại cháu, cậu tuyệt đối không tha cho cô ta!”

Bùi Danh Chính nghe vậy, sắc mặt càng thêm trầm lãnh, dường như anh muốn cất bước tiến lên nhưng lại đột nhiên bị Đường Nhật Khanh vươn tay ra nhẹ nhàng kéo lại.

Phùng Thiến nằm ở trên giường bệnh trầm mặc một hồi, rốt cục mở miệng nói: “Chính là Đường Nhật Khanh. . . Là cô ta cố ý kích thích cháu, nói lời khó nghe khiến cho bệnh tim của cháu phát tác…”

Đường Nhật Khanh không nhịn được hỏi ngược lại: “Tôi chưa từng nói qua lời khó nghe nào với cô?”

“Cô ngậm miệng!” Đàm Bân tức giận mở miệng cũng hoàn toàn không để ý tới Bùi Danh Chính và ông cụ Bùi bên cạnh: “Chuyện cho tới bây giờ, cô còn có cái gì có thể nói!”

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong phòng bệnh đều dồn ánh mắt về phía Đường Nhật Khanh.

Đường Nhật Khanh nắm chặt nắm đấm, cắn cắn môi, nửa ngày không nói ra lời.

Đàm Bân thấy thế, thừa cơ nhìn về phía ông cụ Bùi: “Đại ca, bây giờ anh đã hiểu rõ rồi chứ? Tôi đã nhìn cô cháu ngoại này lớn lên từ nhỏ nên chắc chắn nó sẽ không nói láo, hơn nữa sao nó có thể nói láo đối với chuyện như thế này được? Đại ca, tôi đi theo anh đã nhiều năm như vậy, đối với anh là tuyệt đối trung thành, anh nói cái gì liền làm cái đó, chuyện lần này anh nhất định phải làm chủ cho tôi!”

Giọng nói của Đàm Bân ủy khuất đến cực điểm giống như người bị hại là ông ta.

Đường Nhật Khanh toàn thân rét run, trong lúc nhất thời cũng không tìm ra được bất kỳ chứng cớ nào chứng minh trong sạch của mình, ngay lúc cô không biết phải làm thế nào thì Bùi Danh Chính ở bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Về phần chân tướng cụ thể như thế nào tất cả mọi người không cần phải gấp, tôi có biện pháp chứng minh tất cả.”

Đường Nhật Khanh ngẩn người, đầu óc mơ hồ giương mắt nhìn về phía Bùi Danh Chính.

Anh. . . Có biện pháp gì vậy?

Sắc mặt Đàm Bân càng thêm âm trầm: “Chính Thiến Thiến cũng đã nói như vậy rồi, còn có cả nhân chứng nữa, chẳng lẽ đây không phải chân tướng sao!”

Bùi Danh Chính ngữ khí khẳng định: “Không bao lâu nữa tôi sẽ có thể đem tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối hiện ra ở trước mặt các người.”

Anh nói xong lời này không bao lâu đột nhiên có một người xuất hiện ở cửa, Trương Phó cầm theo một chiếc máy tính đi lên phía trước, tiến lại gần Bùi Danh Chính nói: “Tổng giám đốc Bùi, đồ vật đã ở đây rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK