Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 261: SAU NÀY CÒN CÓ NHIỀU CƠ HỘI!

“Tôi… tổng giám đốc Bùi, tôi chỉ đến đây pha một ly cà phê, thuận miệng nói vài câu với tiểu Lưu mà thôi, không phải là trốn làm việc đâu.”

“Vậy cô nói xem, sáng nay cô đã làm cái gì rồi?”

“Tôi…” Mặt Hồ Nguyệt Như nghẹn đến đỏ bừng, nói không ra câu nào, Bùi Danh Chính bước về phía trước, nhìn chằm chằm cô ta từ trên cao xuống, nhìn cả nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng: “Hồ Nguyệt Như, tôi tự nhận là từ trước đến giờ tôi chưa hề bạc đãi cô, Bùi thị cũng không nuôi người nhàn rỗi, nếu như cô cảm thấy làm không nổi nữa thì lúc nào cũng có thể nói với tôi, tôi có thể lập tức thay người.”

Giọng nói của anh không tính là cứng rắn, nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc, thân thể Hồ Nguyệt Như run lên, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi tổng giám đốc Bùi, là lỗi của tôi , tôi sẽ chú ý hơn.”

Ánh mắt của Bùi Danh Chính lướt qua trên người Hồ Nguyệt Như và tiểu Lưu, trầm giọng nói: “Đi làm việc đi.”

Nghe anh nói như vậy, hai người bọn họ lập tức cúi thấp đầu, đi ra khỏi phòng trà.

Đường Nhật Khanh nhẹ nhàng thở một hơi, chân cũng định bước ra bên ngoài, đột nhiên cánh tay bị nắm chặt, bị người kéo trở lại.

Đường Nhật Khanh giật mình, giống như bị điện giật, vội vàng đẩy tay anh ra, ánh mắt nhìn anh biểu thị rằng đây là ở công ty, hơn nữa vẫn còn có người bước vào phòng trà nước.

Bùi Danh Chính cũng không thèm để ý, anh câu môi nở nụ cười, bước lên phía trước, giọng nói nhẹ nhàng mở miệng: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Chuyện gì?”

“Ngày mai anh phải đi công tác một chuyến, là một hạng mục ở Nhật cần phải xét duyệt theo quý, anh phải đích thân mình qua đó, bàn về hợp đồng quý sau với giám đốc của bọn họ.”

“Phải đi trong bao lâu?” Đường Nhật Khanh nhỏ giọng hỏi anh.

“Hai ngày một đêm, ngày mai là đi rồi.” Bùi Danh Chính mỉm cười với cô, đưa tay sờ lên đầu cô đầy cưng chiều: “Yên tâm, anh sẽ trở về rất nhanh.”

“Được.” Đường Nhật Khanh gật đầu: “Vậy anh phải tự chú ý sức khỏe của mình, sớm trở lại.”

“Ừm.” Bùi Danh Chính tiến lên phía trước nửa bước, vươn tay ôm cô vào lòng, anh cúi thấp đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán của cô một cái.

Nụ hôn nhẹ nhàng của anh dần dần dời xuống, đang muốn ăn đậu hũ nhiều hơn, lại không ngờ rằng thân thể của Đường Nhật Khanh cứng lại, trực tiếp trốn ra khỏi ngực anh.

Bùi Danh Chính nhíu mày, vừa tức lại vừa buồn cười: “Có bản lĩnh rồi?”

Đường Nhật Khanh mỉm cười sáng lạn nhìn về phía anh, lùi về phía sau nửa bước, trong cái nhìn chằm chằm của anh mà nói: “Chờ anh trở về.”

Bốn chữ này mang ý nghĩa mập mờ mà người trưởng thành không thể nói bằng lời, Bùi Danh Chính nhìn bóng lưng rời đi của người phụ nữ, trong lòng không hiểu sao mà ngứa ngáy.

Từ khi bước vào phòng trà nước, Bùi Danh Chính vẫn chưa quay lại phòng làm việc, điện thoại đã phát ra tiếng chuông.

Anh thuận tay nhận điện thoại: “A lô, có chuyện gì?”

“Tổng giám đốc Bùi, gần đây có người đang đều tra chuyện của Chương Tú Tú đưa ra ánh sáng, là người của Tiêu Nhạc Phi.”

Nghe vậy, sắc mặt của Bùi Danh Chính trầm xuống, không nói lời nào hết nửa phút, anh đã nghĩ thông rồi.

Thấy Bùi Danh Chính không nói chuyện, đầu dây bên kia cũng nhẹ nhàng hỏi: “Có cần phải động tay động chân chút không?”

Trầm mặc một lát, anh trả lời: “Không cần thiết, cứ để hắn ta tra đi.”

Anh cũng đã đoán được nguyên nhân mà Tiêu Nhạc Phi muốn điều tra chuyện này, không chừng là chuyện hợp tác của anh với bất động sản Lâm Dụ đã truyền ra ngoài, Tiêu Nhạc Phi nghe rồi thì sao có thể ngồi im một chỗ được?

Chỉ sợ là không chờ được bao lâu thì Tiêu Nhạc Phi đã đến tìm Bùi Duy rồi.

Quả nhiều vào tối hôm đó, trong phòng bao tư nhân được trang trí tinh xảo, Tiêu Nhạc Phi nâng rượu kính Bùi Duy: “Người anh em, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, nào, tôi mời cậu một ly trước.”

Nói xong, Tiêu Nhạc Phi nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Cảm xúc Bùi Duy cũng không vui gì mấy, lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái, không thèm nói một câu, tự mình rót một ly rượu, trực tiếp ngửa đầu uống hết cả ly.

Một ly rượu nóng chảy vào trong bụng, nhưng anh ta lại không có vẻ mặt gì, tiếp tục vươn tay rót ly thứ hai, ngửa đầu uống cạn.

“Ây nha, cậu Duy, rượu cũng không phải uống như vậy!” Tiêu Nhạc Phi đưa tay cản tay Bùi Duy lại.

“Sao lại như vậy, chẳng lẽ có chuyện phiền lòng?”

Sắc mặt Bùi Duy lạnh lùng, đưa tay nặng nề đặt ly rượu xuống bàn thủy tinh, “keng” một tiếng, phát ra âm thanh chói tai.

Ánh mắt Tiêu Nhạc Phi âm trầm, không nhanh không chậm lấy bình rượu trong tay Bùi Duy qua, rót rượu vào trong ly: “Bùi Duy, tôi kêu cậu ra ngoài uống rượu là muốn tâm sự với cậu, cậu có chuyện phiền lòng, tôi thân là anh em tốt của cậu, cũng phải vì cậu mà chia sẻ một chút, không phải sao?”

Bùi Duy cuối cùng cũng nâng mắt lên, hờ hững quét mắt về phía Tiêu Nhạc Phi, cũng không cùng anh ta quanh co lòng vòng thừa nước đục thả câu, trực tiếp hỏi: “Có chuyện gì, anh cứ nói thẳng đi.”

“Tâm trạng của cậu Duy không tốt như vậy, sẽ không phải là chuyện gần đây của chị dâu chứ?” Tiêu Nhạc Phi thở ra một hơi, ra vẻ tiếc hận: “Nghe nói chị dâu vừa mới sinh non, cần phải cố gắng điều dưỡng thân thể…”

Bùi Duy nhíu chặt mày, giương mắt nhìn về phía Tiêu Nhạc Phi: “Sao anh biết?”

Gần đây chuyện liên quan đến Chương Tú Tú gây huyên náo xôn xao, nếu như lại để cho truyền thông biết chuyện cô ta sảy thai, chắc chắn lại nổi lên một trận sóng gió trong ngành giải trí nữa, cho nên anh ta mới cố ý che giấu chuyện này.

Tiêu Nhạc Phi cười haha vài tiếng, ánh mắt đã ổn định lại, nói với Bùi Duy: “Chỉ cần là tôi muốn thì có chuyện gì mà không biết được?”

“Nói đi.”

Anh ta lắc lắc ly rượu trong tay, sau đó nói khẽ: “Tôi không chỉ biết những chuyện này, tôi còn biết người xúi giục ở đằng sau để chuyện của chị dâu bị phơi bày là ai.”

Ánh mắt Bùi Duy phút chốc tối sầm lại: “Là ai?”

Khoảng thời gian này anh ta đã cho người đi thăm dò, điều tra lâu như vậy mà cũng không tra được cái gì, vậy mà Tiêu Nhạc Phi lại nói anh ta biết người này là ai…

Dù cho trong lòng nửa tin nửa ngờ, anh ta vẫn muốn biết đáp án cuối cùng.

“Không cần nôn nóng, Bùi Duy, thật ra lần này tôi đến còn có một chuyện khác muốn nói với cậu, chính là chuyện không lâu sau, đấu thầu hạng mục công trình của Chính phủ.” Tiêu Nhạc Phi uống một ngụm rượu: “Tôi biết cậu muốn cạnh tranh với Bùi Danh Chính, hiện tại đang tìm kiếm người hợp tác, cậu cảm thấy Tiêu thị của chúng tôi thì sao?”

Từ đầu Bùi Duy đã đoán được Tiêu Nhạc Phi sẽ không gặp mặt anh ta đơn giản như vậy, quả nhiên, chuyện anh ta nghĩ chính là chuyện hợp tác.

Không đợi anh ta mở miệng trả lời, Tiêu Nhạc Phi lại tiếp tục nói: “Cậu Duy, Tiêu thị chúng tôi có phải là một đối tượng tốt để hợp tác hay không, tôi tin rằng trong lòng cậu cũng có đáp án. Có điều, cậu không cần phải đưa ra quyết định nhanh như vậy, không bằng cứ xem cái này trước đi.”

Anh ta nói xong cũng cũng lấy một phần văn kiện trong cặp công sở ở bên cạnh, đặt ở trước mặt Bùi Duy.

Bùi Duy vươn tay lấy phần văn kiện kia, nhìn qua mấy lần, sắc mặt ngưng trọng âm trầm xuống.

Phần tài liệu mà Tiêu Nhạc Phi cung cấp này, phía trên đều chứng minh người giật dây ở phía sau để chuyện của Chương Tú Tú bị phơi bày là Bùi Danh Chính.

Nhìn hết văn kiện từ trên xuống dưới một lần, tay Bùi Duy cầm văn kiện đột nhiên nắm chặt, giấy bị co lại nhăn nheo, đáy mắt của anh ta bắn ra ngọn lửa phẫn nộ, âm thanh lạnh lùng nói: “Lại là anh ta.”

Tiêu Nhạc Phi ngồi ở một bên, giống như cười mà lại không phải cười uống một ngụm rượu: “Cậu Duy, chắc là không ngờ tới, xem ra người anh trai cùng cha khác mẹ của cậu rất muốn đưa cậu vào chỗ chết.”

Bùi Duy tức giận đã mất đi lí trý, muốn lấy điện thoại ở trên bàn gọi cho Bùi Danh Chính một cuộc.

Anh ta thật sự muốn hỏi một câu, rốt cuộc Chương Tú Tú đã trêu chọc anh cái gì! Nếu không phải bởi vì chuyện bị lộ ra, anh ta cũng sẽ không nhất thời tức giận mà ra tay đánh người, đứa con trong bụng của Chương Tuấn Tú cũng không sẽ sinh non.

Tất cả đều là do Bùi Danh Chính!

Tiêu Nhạc Phi tai mắt lanh lẹ, vội vàng đè tay Bùi Duy xuống: “Cậu Duy, tỉnh táo lại đi, cho dù bây giờ cậu gọi điện thoại cho anh ta, anh ta sẽ thừa nhận sao.”

Nghe vậy, động tác của Bùi Duy dừng lại, di động vằm trong tay không ngừng nắm chặt.

“Không bằng thì cậu hợp tác với tôi đi, chúng ta hợp lực đoạt được đấu thầu công trình kia của Chính phủ.” Giọng nói của Tiêu Nhạc Phi đột nhiên chìm mấy phần: “Muốn chỉnh anh ta thì sau này còn có nhiều cơ hội.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK