Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 289: XIN LỖI CÔ ẤY

Mặc dù Đường Nhật Khanh rất rõ hôm nay cho dù là gọi điện thoại cho Bùi Duy cũng không có ích gì, dù sao chuyện này, nếu Bùi Duy đã dám làm như vậy, khẳng định đã dự đoán được phản ứng của bọn họ.

Có điều ở thời điểm này, Đường Nhật Khanh vẫn hy vọng Bùi Danh Chính không nên nổi giận, không ra tay dùng nắm đấm.

Người đàn ông ở trong thế có thể tấn công bất cứ lúc nào, tay nắm chặt thành quyền rốt cuộc cũng buông lỏng một chút, anh hơi nghiêng đầu qua, nhẹ giọng nói: “Không sao, đừng lo lắng.”

Vừa nói, anh xoay người, nhìn về phía Triệu Đình Phong bên kia: “Mở một phòng bao, ngay đối diện bọn họ, chúng ta có thể chờ.”

Đợi Phùng Khánh Minh và Bùi Duy nói xong, bọn họ vẫn như cũ còn có cơ hội giải thích quan hệ giữa bọn họ với Phùng lão, nói không chừng còn có khả năng.

“Được.” Triệu Đình Phong gật đầu, lập tức đi làm.

Đợi mở phòng bao xong, đám người bọn họ ngồi xuống ghế sofa, mở rộng cửa phòng bao, lúc nào cũng có thể quan sát tình hình phòng bao đối diện.

“Không thể không nói, Bùi Duy này và Tiêu Nhạc Phi lăn lộn cùng nhau, sự hèn hạ của hai người đó thật sự là lên một tầng cao mới.” Triệu Đình Phong mở một lon Budweiser ra, lắc đầu, rồi nói tiếp: “Còn có lão Bùi, cậu nghe nói chưa, gần đây Chương Tú Tú cũng giúp Bùi Duy đả thông quan hệ, bồi mấy ông chủ uống rượu, cái này Bùi Duy vẫn chưa biết.”

Vẻ mặt Bùi Danh Chính thay đổi không lớn, nhàn nhạt nói: “Theo cậu ta, đàn bà của cậu ta, yêu thế nào thì thế đó, tôi lười quản.”

Anh vừa nói, vừa đưa tay ra kéo Đường Nhật Khanh vào trong ngực, cúi đầu cười khẽ với cô.

“Chậc chậc chậc!” Triệu Đình Phong không nhìn nổi: “Ức hiếp cẩu độc thân tôi phải không?”

Đường Nhật Khanh cười cười, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi Triệu Đình Phong, lần trước anh không phải nói với tôi định tỏ tình Lý Nghi Linh sao, sao không nghe anh nói tới chuyện này nữa?”

Nghe thấy cái tên “Lý Nghi Linh” này, ánh mắt Triệu Đình Phong tối sầm, tự giễu cong môi cười một tiếng: “Người ta coi thường tôi, khoảng thời gian trước gặp được một soái ca, đi theo tới Lâm Thành rồi.”

Nghe vậy, Đường Nhật Khanh giờ mới hiểu được, khó trách cô cũng một khoảng thời gian không thấy Lý Nghi Linh rồi.

Có điều, tinh thần dám yêu dám hận của Lý Nghi Linh thật làm người ta bội phục, lúc đầu cô ấy thích Bùi Danh Chính, không sợ hãi chút nào chủ động bày tỏ yêu thích, còn từ thành phố Nam Hải đuổi tới Hải Thành, bây giờ lại vì một người đàn ông khác, từ Hải Thành tới Lâm Thành, thời đại này, người có thể dũng cảm tiêu sái như vậy không nhiều, không thể không nói, tinh thần rất đáng khen.

Nhìn bộ dạng Triệu Đình Phong uống rượu giải sầu, Đường Nhật Khanh nửa nói đùa khẽ cười: “Có điều tôi thấy anh, sao giống như thật sự động lòng rồi vậy?”

“Thật sự động lòng?” Bùi Danh Chính giương mí mắt lên: “Đàn bà bên cạnh ba ngày hai bữa không ngừng đổi, cậu ta lấy đâu ra mà động lòng thật?”

Nghe Bùi Danh Chính nhạo báng anh ta như vậy, Triệu Đình Phong bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được được được, cậu thì thật lòng, cậu si tình, một lòng một dạ, đã được chưa!”

Nghe vậy, Bùi Danh Chính nhíu mày, cúi đầu nhìn qua Đường Nhật Khanh, nhàn nhạt nói: “Anh đích thực là thật lòng.”

Bắt gặp cặp mắt thâm thúy của người đàn ông, trái tim Đường Nhật Khanh hoàn toàn nhẹ nhõm, đối mặt mà cười với anh.

Gương mặt Triệu Đình Phong kinh ngạc, khoa trương hét lên: “Lão Bùi, cậu thật đúng là thay đổi rồi! Bây giờ lại còn biết nói lời âu yếm!”

Hai người nói chuyện trêu ghẹo nhau mấy lượt, rốt cuộc mới an tĩnh một chút.

Nhìn phòng bao đối diện, Triệu Đình Phong đột nhiên nghiêm chỉnh hỏi: “Đúng rồi lão Bùi, đợi lát nữa cậu định làm thế nào?”

Bùi Danh Chính tiện tay quấn sợi tóc của Đường Nhật Khanh, uốn lượn trong tay, vòng một vòng lại một vòng, nhàn nhạt nói: “Xem tình thế mà làm.”

Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có cách này.

Cụ thể còn phải xem thái độ của Phùng Khánh Minh.

Không bao lâu, cửa phòng bao đối diện đột nhiên bị đẩy ra, ngay sau đó tiếng nói chuyện truyền tới.

Bọn họ bên này nghe thấy âm thanh dường như theo bản năng đứng dậy, đi ra ngoài.

Tiêu Nhạc Phi đi bên cạnh Phùng Khánh Minh, vừa đi vừa nói chuyện: “Phùng lão, chúng tôi đã đặt xong một nhà hàng chuyên món ăn Hoài Dương, mùi vị chính tông, đầu bếp quốc yến, lần này ngài nhất định phải nếm thử xem!”

Tuổi tác Phùng Khánh Minh không nhỏ nữa, nhưng chỉ nhìn tướng mạo cũng biết là một người khôn khéo, biểu cảm trên mặt ông ta biến hóa không lớn, khóe miệng nở nụ cười, khẽ gật đầu: “Được.”

Bùi Danh Chính bước lên trước, nhẹ giọng nói: “Phùng lão, xin dừng bước.”

Phùng Khánh Minh giương mắt, thấy Bùi Danh Chính, đáy mắt lóe lên tia sáng, lúc này đoán được thân phận của anh: “Là tổng giám đốc Bùi của tập đoàn Bùi thị?”

“Đúng vậy, chúng ta đã hẹn cùng đi ăn tối, Phùng lão còn nhớ không?”

Anh vừa dứt lời, bên cạnh truyền đến giọng nói của Bùi Duy: “Xin lỗi, chúng tôi cũng đã hẹn Phùng lão rồi.”

Bùi Danh Chính giương mắt đối mặt với Bùi Duy, tầm mắt hai người đụng nhau, tia lửa trong mắt bắn ra.

Phùng Khánh Minh cười một tiếng, nhìn Bùi Danh Chính và Bùi Duy, nhẹ giọng khuyên giải: “Các người đều là người của tập đoàn Bùi thị, tôi cùng ai ăn cơm không phải là đều giống nhau sao? Tất cả đừng tức giận, lần này phân theo thứ tự trước sau đi, tôi vẫn là cùng Tiểu Tiêu, Tiểu Bùi dùng cơm.”

Nghe thấy Phùng Khánh Minh nói như vậy, trong lòng Bùi Danh Chính cũng đã có tính toán, anh hơi nhếch môi, ôn hòa nói: “Được, tất cả nghe theo Phùng lão, dễ thôi.”

Phùng Khánh Minh khẽ vuốt cằm, ngay sau đó sải bước nhanh, đi về phía trước.

Tiêu Nhạc Phi đi cùng bên cạnh, trợ lí và vệ sĩ cũng đi theo, duy chỉ có Bùi Duy dừng bước chân lại.

Đợi đám người bọn họ đi xa, Bùi Duy quay đầu lại, nhìn về phía Bùi Danh Chính, trong giọng nói mang theo châm chọc, nhẹ giọng nói: “Có một số việc cũng không phải anh muốn tranh là tranh được.”

Đường Nhật Khanh ở bên cạnh rốt cuộc nghe không nổi nữa, cô nhíu mày, nhìn chằm chằm Bùi Duy hỏi ngược lại: “Anh là người dùng thủ đoạn hèn hạ mặt còn có thể đắc ý đầu tiên mà tôi gặp.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Bùi Duy nhất thời thay đổi, con ngươi anh ta nhìn về phía Đường Nhật Khanh, lạnh lùng nói: “Tôi hèn hạ hơn nữa cũng có hèn hạ bằng cô không? Lúc đầu cô ở bên Bùi Danh Chính, chẳng lẽ không phải là bởi vì cô thiếu tiền sao?”

Một câu nói này, tựa như một con dao sắc bén, đâm thẳng vào ngực Đường Nhật Khanh, cổ họng cô căng thẳng, trong chốc lát nói không ra lời.

Bùi Duy nói, quả thật không sai, ban đầu cô đúng là vì tìm kiếm giúp đỡ mới ở bên Bùi Danh Chính, nhưng giữa bọn họ sớm đã trở thành tình cảm chân chính.

Đột nhiên, Bùi Danh Chính bước lên trước, một tay níu lấy cổ áo Bùi Duy, chợt đem anh ta lui về sau một bước, đẩy lên trên tường.

“Bùi Duy tôi thấy cậu chán sống rồi.” Giọng nói Bùi Danh Chính lạnh băng đến cực điểm, cả người trên dưới mỗi một chỗ đều mang theo công kích có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Bùi Duy tức giận sắc mặt đỏ lên, dùng lực nhưng cũng đẩy không được Bùi Danh Chính, chỉ có thể cắn răng trầm giọng nói: “Buông ra!”

Bùi Danh Chính tiếp lời, một tay khác đã nắm chặt thành quyền: “Cậu mới vừa nói ai đó? Dám nói lại một lần nữa không!”

Đường Nhật Khanh ở bên cạnh hoàn toàn bị dọa choáng váng, Triệu Đình Phong thấy cô đứng tại chỗ cũng không nhúc nhích, rất sợ cô bị thương, vội vàng lôi quần áo cô kéo cô sang một bên.

Bùi Duy cắn răng không thể nhượng bộ: “Cô ta chính là vì tiền…”

Lời anh ta còn chưa nói hết, quả đấm của Bùi Danh Chính đã nâng lên thật cao, chợt đánh vào mặt Bùi Duy.

Bùi Duy rên lên một tiếng, tức giận muốn trả đũa, cũng đưa quả đấm ra đánh về phía Bùi Danh Chính, ai ngờ Bùi Danh Chính lui lại một bước, nhẹ nhàng tránh thoát quyền của anh ta, còn thừa dịp anh ta không chú ý, đột nhiên đạp vào chân anh ta.

Người Bùi Duy mềm nhũn, ngã xuống đất, hai tay bị Bùi Danh Chính bẻ ngược ra sau lưng, chế trụ không thể động đậy.

Bùi Danh Chính cắn răng, trầm giọng nói: “Xin lỗi cô ấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK