Mục lục
Chàng CEO Của Tôi Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 215: CẬU CÓ TƯ CÁCH GÌ?

Bùi Danh Chính và Bùi Duy động tay động chân với nhau?

Ngay lập tức thần kinh của Đường Nhật Khanh căng thẳng lại, cô lập tức đi theo Tiểu Trương đến phòng họp.

Gần đây Bùi Duy đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới mà, tại sao bây giờ đột nhiên lại đến công ty chứ?

Trước khi cô đến phòng họp, Đường Nhật Khanh đã thấy một nhóm người xung quanh.

Tiểu Trương giãn đám đông ra, họ lập tức nhường đường cho Đường Nhật Khanh. Đường Nhật Khanh nhanh chóng bước về phía trước, đúng như dự đoán, Bùi Danh Chính và Bùi Duy đang ở trong phòng hội nghị, một vài người giống như nhân viên đang ở bên cạnh họ thì thầm gì đó.

Đường Nhật Khanh vội vã đến, hỏi Bùi Danh Chính: “Có chuyện gì vậy? Tình hình ra làm sao?”

“Không có gì.” Bùi Danh Chính nói khẽ, nhưng vẫn có sự nghiêm túc giữa ánh mắt anh.

Nhìn thấy Đường Nhật Khanh, biểu cảm trên khuôn mặt Bùi Duy thậm chí còn lạnh lùng hơn, anh ta nhìn lên Bùi Danh Chính, thờ ơ hỏi: “Không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa là gì đây? Anh đang mắng ai đấy Bùi Danh Chính?”

Giờ Đường Nhật Khanh mới nhận ra là bởi vì chuyện của ngày hôm qua, chắc là Chương Tú Tú đã về nhà nói về vấn đề này với Bùi Duy nên anh ta mới đến công ty gây rối như vậy.

Bùi Danh Chính lạnh lùng hỏi lại, thậm chí còn chẳng đặt phản ứng của Bùi Duy vào mắt mình: “Tôi nói về ai, cậu còn chưa rõ à?”

“Anh!” Bùi Duy giận dữ bước lên, giơ nắm đấm lên muốn động thủ, các nhân viên nam bên cạnh anh ta bước tới, vừa ngăn chặn vừa thuyết phục Bùi Duy: “Bùi phó tổng, đừng tức giận…”

Bùi Danh Chính đứng yên, nhìn Bùi Duy một lúc lâu, một nụ cười nhạo báng xuất hiện trên môi anh, anh hỏi: “Bùi Duy, cậu là người đã tiếp nhận dự án có vấn đề, người đuổi người kiểm quỹ cũng là cậu, lúc nhận dự án thì thề son sắt lắm, nhưng đến lúc làm việc thì lại cụp đuôi trốn đi, bây giờ có chuyện cậu lại đến đây động tay động chân với tôi, tôi muốn hỏi cậu có tư cách gì?”

Giọng của Bùi Danh Chính nhàn nhạt, nhưng trong lời nói của anh lại đầy sự mỉa mai sắc sảo, sắc mặt Bùi Duy vừa đỏ vừa xanh, các cơ bắp phát xanh trên cánh tay nắm chặt của anh ta gần như nổ tung.

Anh ta đột ngột đẩy các nhân viên trước mặt ra, giơ nắm đấm lên đánh vào mặt Bùi Danh Chính, Bùi Danh Chính thuận thế né đi, trực tiếp tránh được nắm đấm của anh ta.

Đường Nhật Khanh đứng nhìn bên cạnh anh, tim cô như thể bị kéo lên trên.

Mặc dù lời nói của Bùi Danh Chính rất khó nghe, nhưng mỗi câu đều đúng, đó thực sự là trách nhiệm của Bùi Duy nhưng anh ta không muốn chịu, anh ta đã tự đưa mình vào tình huống này.

Bùi Danh Chính giơ tay lên, nắm lấy nắm tay của Bùi Duy, xoay một cái thật mạnh, âm thanh “răng rắc” vang lên, đó là âm thanh trật khớp xương, ngũ quan trên khuôn mặt Bùi Duy ngay lập tức nhăn lại với nhau.

Ngay sau đó, Bùi Danh Chính buông tay, lùi lại hai bước: “Đừng có đùa giỡn trong công ty nữa, đây không phải nơi dành cho cậu!”

Bùi Danh Chính nói xong, từ từ quay lại, nhìn sang Đường Nhật Khanh đang đứng một bên, thì thầm: “Đi thôi.”

Đường Nhật Khanh do dự một lúc, nhìn sâu vào mắt Bùi Duy, rồi bước ra ngoài với Bùi Danh Chính.

Đám đông xung quanh cánh cửa theo dõi được nốt phần cuối của màn kịch hay, ngay lập tức tản ra như chim như thú.

Đường Nhật Khanh đi được vài bước với Bùi Danh Chính, không thể nhịn được mà hỏi: “Nếu chuyện này để cho ông Bùi biết, em sợ ông ấy sẽ lại tức giận, hoặc anh có thể nói với ông ấy trước, dù sao ông ấy cũng thương Bùi Duy như vậy…”

Bùi Danh Chính nghe thấy những lời đó, đột nhiên ngừng bước lại, ngước nhìn Đường Nhật Khanh, đôi mắt anh hơi tối đi, giọng lạnh lùng: “Đường Nhật Khanh, anh là tổng giám đốc điều hành của Bùi thị, không phải người dọn dẹp mớ hỗn độn cho một mình Bùi Duy, anh không thể xem xét tâm trạng của mọi người theo mọi cách có thể được.”

Sự lạnh lùng trong mắt anh khiến Đường Nhật Khanh sững sờ, cô hít một hơi thật sâu, không nói gì cả.

Cô chỉ không muốn Bùi Danh Chính có sự xung đột với cha mình vì chuyện này, nhưng không ngờ anh lại nhạy cảm đến thế.

Bùi Danh Chính quay lại sải bước đi, sải bước về phía văn phòng, Đường Nhật Khanh im lặng đi theo anh.

Trước khi vào văn phòng, Bùi Danh Chính nói lạnh lùng, không có cảm xúc gì trong giọng nói của anh: “Yêu cầu bộ phận kế hoạch bảo họ gửi kế hoạch đấu thầu mới càng sớm càng tốt.”

Nhìn thái độ lạnh lùng đột ngột của Bùi Danh Chính, tâm trạng của Đường Nhật Khanh phức tạp một cách không thể giải thích được, sau khi hít một hơi thật sâu, cô quay trở lại văn phòng tiếp tục làm việc.

Buổi chiều, Bùi Danh Chính đi xã giao, Đường Nhật Khanh bận rộn với mớ công việc ở công ty, gần đến giờ nghỉ làm, cô đóng gói đồ đạc rời khỏi công ty.

Có lẽ vì thái độ lạnh lùng của Bùi Danh Chính vào buổi sáng, Đường Nhật Khanh lại trở nên buồn tẻ một cách không thể giải thích được, cô bước ra khỏi tòa nhà, không trực tiếp bắt taxi về nhà, mà tình cờ đi dọc theo con đường.

Sau khi băng qua hai con đường, cô đi bộ đến trung tâm hoa viên và nhìn thấy một chiếc ghế dài, Đường Nhật Khanh bước tới, nhưng trước khi làm được vậy, cô bất ngờ ngã xuống.

Cô nhìn xuống, phát hiện gót giày cao gót đã bước vào khe thoát nước, cô khẽ cau mày nhấc chân lên, cố gắng kéo gót chân ra khỏi nắp hố ga, nhưng cô không ngờ mình thử vài lần rồi nhưng vẫn không thành công.

Đường Nhật Khanh đành cúi gần rút gót chân ra bằng tay, nhưng bất ngờ là cô lại lỡ kéo quá mạnh, gót chân bị kéo ra, nhưng kết nối giữa gót và giày lại bị lỏng.

Đường Nhật Khanh dở khóc dở cười, cô không biết phải làm gì nữa, đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau cô: “Cô Đường, thật là trùng hợp.”

Đường Nhật Khanh nhìn xung quanh, thấy Tiêu Nhạc Phi đang cười haha đi về phía cô, khuôn mặt cô đột nhiên trở nên lạnh lùng lại.

Tại sao mình lại gặp anh ta ở đây chứ?

Đường Nhật Khanh thu ánh mắt lại, đi giày vào, bước đi trên đôi giày bị hỏng, nhưng cô bất ngờ lại bị ai đó kéo lại.

Sắc mặt Đường Nhật Khanh lạnh đi: “Bỏ tôi ra!”

Tiêu Nhạc Phi nhăn mặt: “Đừng lo, đôi giày của cô bị hỏng rồi, cô đi thế nào chứ?”

Anh nói, kéo Đường Nhật Khanh trực tiếp sang băng ghế phụ: “Ngồi xuống, để tôi sửa cho cô.”

Đường Nhật Khanh định nói không, nhưng khi bước đi, chân trong chiếc gì bị hỏng khẽ trịch sang một bên một chút, sự nhói nhói lan ra từ mắt cá chân, cô nhíu mày, ngồi xuống.

Tiêu Nhạc Phi cũng ngồi xuống, cầm đôi giày bị hỏng, nhìn gót của đôi giày, nhìn một vòng xung quanh, anh nhặt lấy một hòn đá đánh vào gót.

Đường Nhật Khanh muốn từ chối, nhưng hành động của Tiêu Nhạc Phi có vẻ ổn, sau vài cú đập, gót giày đã được sửa lại.

Chẳng mấy chốc, gót giày đã gần như cố định lại, Tiêu Nhạc Phi đặt giày xuống, nhìn Đường Nhật Khanh: “Cô thử xem.”

Đường Nhật Khanh do dự một lúc, đi giày vào, đứng dậy thử một lần, thực sự, nó đã tốt hơn nhiều so với trước đó.

Mặc dù cô không có ấn tượng tốt về Tiêu Nhạc Phi, nhưng lần này anh đã giúp cô, Đường Nhật Khanh do dự một lát, khuôn mặt cô cũng dịu đi đôi chút: “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì chứ?” Tiêu Nhạc Phi nhướn mày nói, nửa đùa nửa thật: “Tôi là chuyên nghiệp trong sửa chữa giày đó!”

Đường Nhật Khanh khẽ nhếch môi, nhưng vẫn lo lắng về Tiêu Nhạc Phi, cô nói: “Tiểu tổng, tôi vẫn còn nhiều việc phải làm, tạm biệt.”

“Cứ tự nhiên.” Tiêu Nhạc Phi mỉm cười khẽ gật đầu.

Khi Đường Nhật Khanh bước đi xa, một hình dáng đột nhiên xuất hiện sau bụi cây cao cách đây khoảng một mét, anh ta gật đầu, bước nhanh đến chỗ Tiêu Nhạc Phi.

Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Nhạc Phi không còn tồn tại nữa, hỏi ngược lại: “Anh chụp được hết tất cả chưa?”

Người đó gật đầu: “Chụp được ảnh hết rồi!”

Sau đó Tiêu Nhạc Phi lại không biểu cảm gì mà hỏi: “Đủ mập mờ chứ?”

“Hầu như là thế, cộng với việc chỉnh sửa ảnh sau này thì hoàn toàn ok.”

Nghe những lời đó, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng Tiêu Nhạc Phi, anh nhìn vào khoảng cách xa, khẽ nheo mắt, tâm trạng rất tốt.

Lần này, anh muốn xem Bùi Danh Chính sẽ phản ứng như thế nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK