Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Ánh mắt của Phong Như Khuynh từ từ dừng ở trên túi trữ vật trong tay Đường Ẩn.
Đột nhiên, khóe môi của nàng cong lên.
“Ừ, đến lúc đó thấy ngươi giao tiền thuê nhà, ta có thể suy xét một chút.”
Có tiền mọi chuyện sẽ dễ thương lượng hơn.
Nhưng cũng chỉ là suy xét một chút mà thôi…
“Ha ha.”
Trong miệng của nam tử trung niên không ngừng phun máu tươi, trên mặt tái nhợt không hề có huyết sắc, tiếng cười kia trầm thấp mà âm lãnh, truyền khắp ở trong rừng rậm sâu kín.
“Lúc trước, ta đã thông báo cho người ở phủ Phong Vân khác gần đây, rất nhanh bọn họ sẽ tới, lúc đó, các ngươi ở chỗ này, một người cũng đều đừng nghĩ tránh được, ha ha ha!”
Cho dù ông ta chết, ông ta cũng sẽ không để những người này được yên!
Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại, cười tà đánh giá nam tử trung niên: “Thì ra Phong Vân Phủ là muốn để ngươi phế vật này đảm đương dò Đường Thạch, cuối cùng mới phái cao thủ tới? Chậc chậc, xem ra Phong Vân Phủ này hành sự cũng không ra gì.”
“Ngươi nói bậy gì đó?” Nam tử trung niên giận tím mặt: “Trước đó không lâu những trưởng lão Phong Vân Phủ đó đều đang bế quan, hiện giờ thực lực của ta cũng không tính là yếu ở Phong Vân Phủ, ngươi cũng dám bôi nhọ ta là phế vật! Đối phó với những người các ngươi, còn không cần dùng đến những cao thủ Phong Vân Phủ đó! Những người khác như vậy là đủ rồi!”
“Hơn nữa, tiểu thư nhà chúng ta cũng chỉ phái một mình ta tới giết Đường Ẩn! Những người khác, cũng chỉ là phân tán người ở các nơi trong Phong Vân Phủ thôi!”
Những lời này của ông ta cũng không hẳn là nói dối.
Vốn dĩ cũng chỉ là đối phó một Đường Ẩn, không cần phái quá nhiều người đến, chỉ là ông ta không nghĩ tới trên đường sẽ xuất hiện biến cố Phong Như Khuynh này, ở dưới bất đắc dĩ, ông ta mới bóp nát bùa truyền tin của Phong Vân Phủ, thông báo cho người ở trong Phong Vân Phủ gần đấy.
“Xem ra người Phong Vân Phủ đến, sẽ không cường đại hơn ngươi, như vậy ta đã an tâm rồi.” Phong Như Khuynh cong môi cười nhạt.
Nàng cười rất lạnh lẽo, khiến nam nhân trung niên không khỏi rùng mình.
Tuy người đến cũng sẽ không cường đại hơn ông ta, nhưng… Hiện tại không phải ông ta còn chưa chết sao? Chỉ cần chờ những người đó tới, hơn nữa ông ta cũng đủ đối phó với nhóm người trước mắt này.
“Rống!”
Tam Văn Hổ nổi giận, phát ra một tiếng rống, móng vuốt của nó ấn chặt ở đầu vai của nam nhân trung niên, hung hăng cắn một ngụm xuống.
Nếu không phải nam tử trung niên vội vàng cúi đầu xuống, một ngụm kia cũng đủ để cắn đứt yết hầu của ông ta, nhưng cho dù như thế, bờ vai của ông ta vẫn ào ạt chảy ra máu tươi, thấm nhiễm trên mặt đất.
Khuôn mặt của hắn gần như vặn vẹo, gân xanh chợt nổi lên.
Đắc tội Phong Vân Phủ, lại đoạt nam nhân của tiểu thư nhà mình, nhóm người này… Đều cần phải chết!
Đúng lúc này…
Trên bầu trời, bỗng nhiên hiện ra vô số bóng dáng, như từng làn gió, từ nguyên mà biến mất, trong khoảnh khắc hiện ra ở trong mắt mọi người.
Những người đó thống nhất mặc trường bào màu xanh lá, bên hông đeo ngọc bội hình giả phong, vẻ mặt lạnh nhạt, không hề cảm xúc dao động.
“Ha ha ha, người của ta rốt cuộc cũng tới.” Nam tử trung niên đã sửa lại nhút nhát xin tha lúc trước, nụ cười chứa tia bừa bãi: “Người tới, giết hết tất cả người này cho ta!”
Ngươi có ngũ giai linh thú thì thế nào?
Chúng ta nhân số đông đảo, đầu ngũ giai linh thú kia, không có khả năng bảo vệ nhiều người các ngươi như vậy!
Lần này mọi người Phong Vân Phủ tiến đến, thực lực tối cao chỉ có Linh Võ giả cao giai, nhưng chính như lời nam tử trung niên nói, bọn họ quá nhiều người.
Lấy lực lượng của Tam Văn Hổ, không cần sợ hãi những người này, nhưng nguyên nhân chính là số người quá nhiều, Tam Văn Hổ cũng không có cách nào bảo vệ tốt mọi người ở đây.