Editor: Cò Lười
Beta:
“Khốn nạn!”
Phong Như Khuynh nhìn thấy tình cảnh Tuyết Lang ngã xuống, lửa giận lập tức dâng trào, ánh mắt nàng rét lạnh nhìn về phía nam nhân trung niên: “Nương Tiểu Hổ, ngũ mã phanh thây tên khốn nạn này cho ta!”
Vốn dĩ nàng muốn cho nó chết toàn thây chỉ cần hắn biết nhận sai.
Bây giờ mà tha cho hắn… Là chuyện không thể! Hắn muốn trước khi nàng trưởng thành, để Phong Vân Phủ tới tìm nàng gây phiền toái.
Thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng.
Nhưng không nghĩ tới hắn đến chết cũng không biết hối cải, còn dám động đến sói của nàng! Thật sự nghĩ Phong Như Khuynh nàng hiền à?
Đáng chết, người dám động đến sói của nàng đều đáng chết!
Sau khi bỏ lại những lời này, Phong Như Khuynh liền mặc kệ hắn, bay nhanh đến trước mặt Tuyết Lang.
Lần này nàng không lấy bách thảo quả, mà là linh dược trị liệu cho Tam Văn Hổ còn dư lại.
Tuyết Lang ừng ực ừng ực uống hết linh dược, đau đớn trong thân thể cũng dần dần giảm bớt, nhưng trong lòng nó lại thấy đau, thấu tận tâm can.
Vì sao… Vì sao người bị thương luôn là nó?
Lúc trước nó muốn hái một đóa hoa nhỏ tặng cho chủ nhân thì liên tục bị chém hai nhát, lần này muốn lại gần tặng chủ nhân một cái ôm của soi thì lại bị đá đánh trúng!
Hu hu hu, nó thật là tủi thân nha, thật là đáng thương, muốn vuốt ve, muốn hun hun còn muốn có một cái ôm lên cao nữa …
Tuyết Lang càng nghĩ càng tủi thân, dùng đầu cọ cọ vào mu bàn tay Phong Như Khuynh, nước mắt lưng tròng, khiến người nhìn sẽ thấy vào đau lòng.
“Không có việc gì không có việc gì, ta sẽ báo thù cho ngươi,” Phong Như Khuynh sờ sờ đầu nhỏ của Tuyết Lang, “Có ta ở đây, sẽ không có ai có thể làm các ngươi bị thương nữa.”
Phong Như Khuynh nói từ các ngươi, là để chỉ Tuyết Lang và người trong thiết huyết quân đoàn.
Nhưng mà Đường Ẩn và Thiên Ngưng lại tự động thêm bản thân mình vào.
“Cái kia…” Đường Ẩn xoay xoay ngón tay, cúi đầu, dùng dư quang khóe mắt nhìn trộm Phong Như Khuynh, khuôn mặt đỏ bừng lên, “Trước kia, thật xin lỗi… Ta không nên vô lễ với ngươi như vậy.”
Phong Như Khuynh sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới Đường Ẩn ngồi một bên.
“Ngươi còn chưa đi?”
Đường Ẩn càng ngượng ngùng, quả nhiên, vừa rồi Phong Như Khuynh ném nàng xuống dưới, là vì tránh cho nàng chịu vết thương, còn định thay nàng cản người của Phong Vân Phủ để cho nàng chạy trốn.
“Cái kia… Ngươi đồng ý chấp nhận lời xin lỗi của ta sao?” Âm thanh của Đường Ẩn rất nhỏ, giống như tiếng ruồi muỗi bay.
Nếu không phải thính giác Phong Như Khuynh tốt sẽ không nghe thấy lời nàng nói.
Trong đầu Phong Như Khuynh xoay vòng một chút, nhíu nhíu mày: “Mỗi ngày ngươi đều trèo tường, quả thật khiến ta rất phiền não nhưng ngươi cũng không có làm gì, không cần thiết phải xin lỗi ta.”
Đường Ẩn mỗi ngày đều trèo tường ở ngoài, quả thật… Cũng không làm gì khác.
Đường Ẩn cắn cắn môi, khuôn mặt nhỏ càng thêm đỏ rực: “Sau này ta không trèo tường nữa, ngươi có thể cho ta vào trong phủ công chúa ở không? Ta có thể làm nha hoàn cho ngươi, cái gì ta cũng sẽ làm.”
Thiên Ngưng như bị điện giật, trợn tròn mắt.
Tiểu thư, không phải ngươi nói, Phong Như Khuynh là ân nhân cứu mạng của ngươi nên ngươi sẽ từ bỏ Nam Huyền.
Nhưng sao nô tỳ lại cảm thấy… Hình như ngươi di tình biệt luyến?
“Ta rất nghèo,” Phong Như Khuynh nhíu mày, “Không nuôi người rảnh rỗi.”
Đường Ẩn vui vẻ, nàng lấy túi trữ vật của mình ra: “Ta có tiền, ta có tiền, ngươi cho ta vào phủ công chúa ở, ta có thể trả tiền thuê nhà, ta còn có thể tặng Thiên Ngưng cho ngươi, chỉ cần ngươi cho ta vào phủ công chúa ở là được.”
Thiên Ngưng: “…”
Tiểu thư, ngươi làm như vậy, đã hỏi qua ý kiến của nô tỳ chưa?
Thiên Ngưng tủi thân muốn khóc, nhưng vì tiểu thư nhà mình, nàng chỉ có thể mạnh mẽ ép xuống, dùng ánh mắt u oán nhìn Phong Như Khuynh.
ps: Phân chia thực lực.
Sơ võ giả
Địa võ giả
Chân Vũ giả
Linh Vũ Giả
Huyền Vũ giả
Thiên Vũ giả
Thánh Võ giả
Võ Vương
Võ Đế
Võ Thần
(Tấu chương xong)